Lại nói, Đinh Gia công kích mãi mà không trúng đối phương, đành xuất tuyệt chiêu.
Một vùng rộng hơn mười mét đều toàn là kiếm quang kiếm ảnh, lăng lệ phi thường.
Áp lực cực kỳ cường đại.
Thanh niên nhân hấp mạnh một hơi, ánh mắt càng sáng ngời hơn, trên môi nở nhẹ nụ cười, mắt phượng mở to, chân khẽ di động, chân phải nhẹ nhàng bước tới phía trước nửa bước, thân hình linh lung yểu điệu hơi nghiêng về phía trước, lăng lệ khí thế chớp mắt đại tăng, cát bụi dưới đất cũng bị kích tung, bay lên mù mịt, nhưng không lăng loạn tứ tung mà chỉ cao chừng nửa mét, và cuốn về phía trước, tập trung hướng về phía đối phương, giống như là chỉ huy quân đội, cuồn cuộn ào tới, di động cực nhanh.
Thần oai xuất hiện.
Áp lực còn mạnh hơn Đinh Gia gấp mười lần.
Bị thần oai áp bách, mọi người quán chiến đều cảm thấy di động cực kỳ khó khăn, nên đều chấn kinh, thầm nhủ phen này Đinh Gia thua chắc.
Đồng thời mọi người phỏng đoán thân phận của thanh niên nhân.
Đinh Gia đã là bán thần, thanh niên nhân lợi hại gấp mười, lẽ nào lại là … Ai nấy lắc đầu, không dám nghĩ thêm nữa.
Bùng.
Tuyệt kỹ của song phương chạm vào nhau.
Đoàn cát bụi bị kiếm mang kích trúng, dừng lại giây lát, tiếp đó xoáy tròn, hóa giải kiếm mang vào cõi hư vô, đoạn lại tăng tốc, cuốn tới nhấn chìm Đinh Gia vào cơn lũ cát bụi.
Đinh Gia cả kinh, phát động phòng ngự kỹ năng, tuy giảm bớt được phần nào thương hại, nhưng cũng bị chấn lực đẩy lùi về phía sau hơn mười bước, khóe miệng ứa máu tươi, huyết trị gần cạn kiệt, rõ ràng là đã trọng thương, rơi vào trạng thái hư nhược.
Họ Đinh vội lôi từ hành trang ra một bình đại lam, khẩn cấp phục dụng bổ sung sinh mạng.
Thanh niên nhân a a cười khẽ, khinh miệt nói :
- Thường nghe kiếm đứng đầu các loại vũ khí, lợi hại phi thường, hóa ra cũng chỉ có mức độ mà thôi.
Thanh niên nhân sử dụng cổ cầm, thường dụng âm công phát động công kích, chiêu thức quỷ dị, biến ảo phi thường, nên đương nhiên cho rằng cổ cầm phải lợi hại hơn kiếm, thường nghe thiên hạ tán tụng kiếm là vua của các loại vũ khí, trong lòng vẫn không phục, nay mới buông ra những lời mỉa mai.
Đinh Gia xám mặt, nhưng không còn lời nào để nói, bởi vừa mới bại trận trong khi đối phương còn chưa sử dụng đến vũ khí.
Kẻ bại trận không có quyền phát ngôn.
Gã chỉ còn biết than dài.
Toàn trường im phăng phắc.
Đột nhiên, có ai đó lên tiếng :
- Hừ.
Ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung.
Thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng giữa cảnh yên ắng như tờ, ai nấy đều nghe rõ ràng từng chữ một.
Lại cao thủ, mọi người đều nghĩ vậy.
Thanh niên nhân biến sắc, quát hỏi :
- Ai ?
Một tiếng cười nhẹ vang lên, một bóng người hiện thân.
Đó là một bạch y nhân, thân hình thanh tú, diện mạo ẩn hiện sau một làn sương mỏng, khiến người đối diện không thể nhìn rõ mặt, cũng như không thể xác định được niên linh.
Bạch y nhân vận bộ Trường bào gọn gàng bằng gấm quý, đầu đội Tử Kim Quan, lưng thắt đai ngọc, chân mang Vân hài, tay cầm một thanh cổ kiếm đen bóng, có niên đại rất cổ xưa, thần thái tùy tiện nhưng vẫn không thể che được khí chất cao quý của bậc cao nhân.
Bạch y nhân ngước mặt nhìn trời, than nhẹ :
- Minh nguyệt vẫn như xưa, nhưng thế gian thương hải tang điền.
Không ngờ rằng lão phu mấy trăm năm nay không từng hiện thân, bọn tiểu bối các ngươi lại coi trời bằng vung, chỉ biết chút ít công phu mà dám coi khinh thiên hạ.
Thật là … Ai ! Không biết sống chết là gì mà.
Thanh niên nhân hừ lạnh nói :
- Ngươi đừng giở trò giả thần giả quỷ gạt người.
Ngươi có bao nhiêu phân lượng mà dám khi dễ bản tòa.
Bạch y nhân cười nhạt nói :
- Ngươi khinh thường kiếm đạo, nay lão phu cho ngươi xem thử thế nào mới là kiếm đạo.
Thanh niên nhân cũng biết đối phương phi thường nhân, tuy bề ngoài mạnh miệng, nhưng cũng không dám xem thường, vung nhẹ tay, cổ cầm xuất hiện trên tay, sẵn sàng ứng chiến.
Tưng.
Một tiếng đàn nhẹ nhàng ngân vang, chấn động tâm trí quán chúng.
Mọi người bất tự giác lùi lại phía sau mấy bước, hầu giữ lấy khoảng cách an toàn.
Cao thủ quá chiêu đầy dẫy nguy hiểm, đặc biệt khi cao thủ đạt đến thần cấp thì chiến đấu ắt hẳn kinh thiên động địa.
Thanh niên nhân tay ôm cổ cầm, lấy lại được tự tin, giơ tay chỉ vào bạch y nhân nói :
- Nếu các hạ có thể đánh bại được bản tòa.
Bản tòa sẽ cung kính nhận lỗi, sau này khi gặp các hạ sẽ tránh xa trăm bước, giữ lễ hậu bối.
Bằng như các hạ bất tài, hãy mau cút đi.
Bạch y nhân khẽ hừ một tiếng, nhếch mép cười lạnh, bàn tay án nhẹ lên chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên nhân.
Nhãn quang như điện lấp loáng, hàn quang tứ xạ.
Bạch y nhân nhẹ nhàng rút kiếm, nhưng không hoàn toàn rút ra hết, lực lượng hồi chuyển trên thân kiếm, kịch liệt ma sát, phát xuất thanh âm như đồng thiên quân vạn mã nhất khởi xung phong, khí thế hùng hậu vô cùng.
Tràn ngập khắp không gian vô cùng kiếm ý, tuyệt cường kiếm khí kỷ hồ chiếm lĩnh mọi nơi, vô xứ bất tại, hầu như từ trường kiếm còn chưa rút khỏi vỏ của bạch y nhân phát tán ra ngoài.
Bạch y nhân thân hình bất động như sơn, vững vàng đứng ở nơi ấy, giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm ẩn tàng thiên niên đột nhiên xuất thế, lẫm lẫm liệt liệt, sắc bén vô cùng, uy thế bất khả kháng cự.
Trường kiếm trong tay của bạch y nhân chỉ mới rút ra khỏi vỏ được chừng nửa tấc, tại hỏa quang ánh chiếu, hàn quang tỏa ra, chiết xạ xuất vạn đạo tinh quang.
Kiếm còn chưa rút ra khỏi vỏ, thanh niên nhân hầu như thần hồn chấn động, ánh mắt xuất hiện khủng hoảng, dưới uy thế cường đại như vậy, sắc diện tái nhợt, hầu như mất hẳn chiến ý.
Hai đối thủ chưa từng xuất thủ, chưa từng giao thủ, nhưng hầu như thắng bại đã quá rõ ràng.
Thanh niên nhân than nhẹ một tiếng, thân hình run rẩy, đột nhiên phún ra một ngụm máu.
Bạch y nhân tuy chưa chân chính xuất chiêu, nhưng thanh niên nhân đối diện bạch y nhân, dù đã cố tận toàn lực vận dụng oai áp của hạ vị thần đối kháng khí thế của đối phương, mà hiển nhiên đã lạc xuống hạ phong.
Cũng may bạch y nhân không hạ sát thủ.
Nếu không với đẳng cấp cao thủ như thế đối chiến, hung hiểm vô cùng, sinh tử chỉ bằng một ý niệm, cường giả thắng, nhược giả tử.
Toàn trường chấn kinh, tuyệt đối chấn kinh.
Keng.
Thanh âm thật nhẹ, nhưng khiến ai nấy hầu như đều thở phào nhẹ nhõm.
Trường kiếm trong tay bạch y nhân rơi lại vào trong vỏ, phát xuất thanh âm thật nhẹ, kiếm khí từ đó cũng tiêu tan.
Bạch y nhân nhìn thanh niên nhân, ánh mắt sáng ngời như điện, khiến thanh niên nhân bất tự giác cúi đầu.
Bạch y nhân khẽ hừ lạnh một tiếng.
Thanh niên nhân giật mình, cúi người vòng tay nói :
- Đại nhân đạo hạnh cao cường.
Vãn bối thất ngôn, cam nguyện nhận lỗi.
Sau này nếu gặp đại nhân, vãn bối sẽ tránh xa trăm bước, giữ lễ hậu bối.
Vãn bối xin cáo từ trước.
Bạch y nhân đạo hạnh quá cao thâm, thanh niên nhân không thể kháng cự, thì chỉ còn nước tránh né.
Châu chấu chống xe hiển nhiên bất trí, người bình thường đương nhiên không làm.
Thanh niên nhân nói xong, xoay mình cắp lấy gã béo tham ăn, động thân biến mất.
Bạch y nhân đưa mắt nhìn Đinh Gia, than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói :
- Là một kiếm khách, tiên yếu thành nhân, thứ yếu thành kiếm, nhất kiếm tại thủ, thiên địa ngã hữu.
Như thế mới là thành tâm chính ý của một kiếm khách.
Kiếm khách bất thành kiếm, kiếm đạo vĩnh viễn vô pháp đại thành.
Đạo lý đó.
Ngươi minh bạch tức là minh bạch.
Còn không minh bạch thì vĩnh viễn cũng sẽ không thể minh bạch.
Nhưng mà, nếu như ngươi có thể chân chính minh bạch, sau đó kiếm pháp, kiếm chiêu, kiếm thân của ngươi đều sẽ sở hữu sinh mệnh và linh hồn của mình.
Đến lúc đó, kiếm đạo của ngươi mới có thể xem là tạm nhập môn đạo.
Đinh Gia vừa kinh vừa hỉ, vội cúi người vòng tay cung kính hỏi :
- Đại nhân.
Thế nào là kiếm đạo ạ ?
Bạch y nhân nói :
- Kiếm đạo tức là kiếm đạo.
Không có đạo lý nào có thể giải thích, chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ.
Đinh Gia lại hỏi :
- Kiếm đạo còn phân chia cao thấp nữa sao ?
Bạch y nhân nói :
- Kiếm đạo đương nhiên có phân chia cao thấp.
Cảnh giới nhân kiếm hợp nhất bất quá chỉ là tầng thấp nhất mà thôi.
Đinh Gia hỏi :
- Vậy tối cao cảnh giới là gì ?
Bạch y nhân nói :
- Tối cao cảnh giới ? Chờ đến khi nào ngươi lĩnh ngộ được kiếm đạo, tự nhiên sẽ hiểu.
Hiện tại nói ra, chỉ nhiễu loạn tinh thần và đường lối tu luyện của ngươi, hoàn toàn không có lợi.
Nói đoạn, bạch y nhân khẽ động thân hình, biến mất, chỉ truyền lại thanh âm trầm ấm :
“Giang hồ thả bước khắp mọi nơi,
Tay kiếm dọc ngang bốn phương trời,
Nơi nơi đều thấy người múa kiếm,
Chẳng thấy ở đâu kiếm múa người.”
Bạch y nhân đã biến mất từ lâu, nhưng thanh âm vẫn văng vẳng mãi trong tâm trí mỗi người hiện diện.