Lại nói, Kim giáp cự thần không giải quyết bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng một cách nhanh gọn mà tạo ra thanh thế cực đại, rõ ràng là không chỉ kiêu ngạo mà còn thích chứng tỏ bản thân.
Giang Phong chỉ khẽ lắc đầu.
Giới thần linh cũng có thất tình lục dục như người phàm a.
Kim giáp cự thần tay cầm đuôi mũi tên dài hơn 50 thước do lôi điện hợp thành, khẽ hừ lạnh một tiếng, nhắm hướng bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng khuấy mạnh mấy vòng.
Sấm chớp nổi lên, ánh chớp xuyên thoa qua lại, dệt thành màn lưới bạc, vây đối phương vào giữa.
Áp lực đột ngột bội tăng, khiến cả bọn càng thêm kinh sợ.
Lão đại trong bọn thất thanh nói :
- Đại nhân … Đại thần … Xin nương tay.
Bọn tiểu nhân bị vu oan.
Kim giáp cự thần cất giọng ầm ầm như sấm :
- Hừ.
Mắt ta vẫn chưa mờ, đương nhiên phân biệt được chân giả.
Cái gì mà vu oan.
Bao nhiêu tội lỗi đó, không những đúng hết mà còn chưa đủ.
Hừ.
Bọn nghiệt súc các ngươi đáng chết vạn lần.
Bao nhiêu tội lỗi Giang Phong đưa ra đều theo sự thật mà luận, đương nhiên đúng rồi.
Giang Phong tự thị thân phận, không thể và cũng không thích nói dối (không nói dối không có nghĩa là nói thật hoàn toàn !).
Kim giáp cự thần nói xong liền vung tay khua mạnh lôi tiễn.
Màn lưới bạc thu hẹp phạm vi, cuốn lấy bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng.
Sấm vang chớp giật liên hồi, cả bọn chẳng mấy chốc đều bị sét đánh thành than.
Bọn họ dù là bán thần, được Luân hồi pháp tắc nhận đồng, nhưng làm sao có thể chống cự lại được tử sắc thần lôi do cao vị thần thân tự xuất thủ.
Giải quyết xong bọn họ, Kim giáp cự thần ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói với giọng sảng khoái :
- Lâu lắm rồi mới có dịp động thủ động cước, quả là sảng khoái.
Nói rồi nhìn Giang Phong bảo :
- Ta có việc phải đi đây.
Nói đoạn chuyển thân bay về hướng bắc.
Kim giáp cự thần không trở về thần giới mà ở lại nhân gian, theo như lời vừa nói, Giang Phong đoán rằng có thể đi tìm người hoặc “thần” để động thủ động cước rồi.
Quả là hiếu chiến.
Bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng xuất thân phương bắc, Kim giáp cự thần bay về phương bắc, chắc là tìm thân thích bằng hữu của bọn họ để động thủ, như thế mới có thể nắm lý trong tay.
Giải quyết xong địch thủ, Giang Phong không vui mừng mà lại có phần lo lắng.
Đến lúc này Giang Phong mới phát hiện ra “Đại cầu nguyện thuật” không phải muốn phát động lúc nào cũng được, mà có thời gian đóng băng, lại kéo dài đến 30 ngày.
Thế có nghĩa là phải sau 30 ngày nữa mới lại có thể phát động.
Giang Phong khẽ thở dài.
Nếu biết trước như vậy thì đã không tùy tiện phát động.
Giang Phong kết hợp mỹ mạo thanh niên đối phó bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng cũng không quá khó khăn.
Đại tuyệt kỹ chỉ nên sử dụng lúc nguy cấp thôi.
“Ai ! Thật là sơ suất”, Giang Phong thầm than.
Trong vòng một tháng tới không thể thỉnh “thần” giáng hạ, nhưng trước mặt lại có một vị “thần” khác đây.
Tuy chỉ là hạ vị thần, nhưng dù sao cũng là chân thần, không phải bán thần.
Giang Phong thầm tính toán, rồi nhìn mỹ mạo thanh niên mỉm cười hỏi :
- Địch nhân đã giải quyết xong rồi, giờ huynh đệ có tính toán gì không ?
Mỹ mạo thanh niên hướng về Giang Phong vòng tay nói :
- Các hạ hẳn là Thần sư đại nhân của Văn Tổ Thần Miếu rồi.
Ta là Tiểu Bạch, nghe danh Thần sư đại nhân đã lâu, nay mới được gặp mặt, quả là vinh hạnh.
Ban đầu mỹ mạo thanh niên đã nhận định Giang Phong hẳn phi thường nhân, sau khi Giang Phong phát động đại tuyệt kỹ, địa vị của Giang Phong trong lòng y lập tức nâng cao hơn nữa, do đó mà đối Giang Phong cung kính phi thường.
Trầm ngâm giây lát, y mới khẽ thở dài nói tiếp :
- Ta thân thuộc Hồ tộc, tuy không thích sinh sự thị phi, nhưng rất dễ bị người khác hiểu lầm là yêu nghiệt.
Xem ra ta phải về động bế quan tu luyện, sau này không thể xuất hiện ở nhân gian nữa rồi.
Nghe mỹ mạo thanh niên than thở, Giang Phong thầm hài lòng, bởi y lòng dạ thiện lương, không ưa tranh danh đoạt lợi.
Với bản lãnh hiện tại của y, xưng thần lập giáo cũng chẳng khó khăn gì.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Nếu muốn sau này không bị kỳ thị nữa, huynh đệ nên thay đổi thân phận đi thôi.
Mỹ mạo thanh niên ngạc nhiên hỏi :
- Làm thế nào để thay đổi thân phận ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Nếu huynh đệ không cảm thấy phiền, ta có thể cắt một châu cho huynh đệ làm Thủ hộ thần, hưởng chúng dân lễ bái, đổi lại, huynh đệ phải có trách nhiệm bảo hộ dân chúng trong vùng.
Thế nào ?
Mỹ mạo thanh niên hỏi :
- Chỉ thế thôi ư ? Chỉ cần bảo hộ dân chúng ?
Giang Phong tủm tỉm cười nói :
- Trách nhiệm của Thủ hộ thần là gì, huynh đệ đương nhiên hiểu rõ.
Hưởng chúng dân lễ bái cúng tế thì phải có trách nhiệm bảo hộ họ thôi.
Mỹ mạo thanh niên động lòng.
Hưởng chúng dân lễ bái là được tín ngưỡng a.
Khác với xưng thần lập giáo, Thủ hộ thần là địa phương thần linh, chỉ có ảnh hưởng tại bản địa, phạm vi cố định, nhưng vì thế mà cũng sẽ không bị chúng thần kỳ thị do sợ bị tranh đoạt tín đồ (địa bản cố định, không thể mở rộng ảnh hưởng ra ngoài châu thì còn tranh đoạt gì nữa).
Địa phương thần linh dù là tiểu thần thì cũng là chính thức thần linh.
Mà hạ vị thần cũng chỉ là tiểu thần thôi, kể ra cũng hợp lý.
Ngẫm nghĩ một lúc, mỹ mạo thanh niên hỏi :
- Thần sư đại nhân định cho ta làm Thủ hộ thần ở đâu ? Ta không muốn địa bàn ở vị trí chiến lược, chiến tranh liên miên.
Ta chỉ muốn có thể yên ổn tu luyện thôi.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Viễn tây tứ châu nằm ở đầu nguồn Nguyên Giang, trừ Thạch Khê đã có Thủ hộ thần, ba châu còn lại huynh đệ tùy ý chọn lựa.
Nhưng ta đề nghị huynh đệ nên chọn Phong Khê.
Phong Khê diện tích mười vạn dặm vuông, dân số hơn 6 vạn người, tuy đất rộng người thưa, nhưng là nơi thông thương với Man tộc.
Giữa chúng ta và Man tộc có ký kết Hiệp nghị, vài năm tới Phong Khê sẽ càng phát triển phồn thịnh hơn nữa.
Mỹ mạo thanh niên suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu đáp ứng :
- Xin nghe theo lời Thần sư đại nhân.
Thế là Giang Phong lại thu nhận thêm đại cao thủ.
“Dụ dỗ” được hạ vị thần gia minh, Giang Phong rất vui vẻ, liên tục thi triển vài lần “Đại hồi phục thuật”, bổ sung mãn sinh mạng cho mỹ mạo thanh niên.
Y cũng đổi một bộ y phục mới thay cho bộ cũ đã nhàu nát và đẫm máu, đầu tóc cột lại gọn gàng, lấy lại phong thái thiên kiều bách mị như trước.
Mọi người đang trò chuyện, đột nhiên mỹ mạo thanh niên trầm giọng quát :
- Ai ? Sao còn chưa mau hiện thân ?
Giang Phong thầm suy nghĩ thật nhanh, rồi giữ vẻ bình thản, tủm tỉm cười nói :
- Tiên sinh đã đến đây rồi, xin mời ra đây gặp mặt.
Từ sau một tảng đá lớn trên ngọn đồi nhỏ cách đấy hơn dặm, một lão già ló đầu ra nhìn, rồi rón rén bước ra.
Lão này tuy cũng là cao nhân, đối diện người khác còn có thể tự thị thân phận, nhưng đối diện “thần”, không thể không thận trọng cư xử (mỹ mạo thanh niên là “thần”, Giang Phong chưa là “thần”, nhưng tạo ra thanh thế như khi nãy, nên càng được tôn kính).
Giang Phong nhìn lão già, biết rằng mình đã đoán đúng.
Lão này chính là Lưu Vân Tử, ẩn cư gần đấy, bị thanh thế khi nãy hấp dẫn đến đây.
Khi Kim giáp cự thần còn tại, lão bị áp lực bức bách không thể đến gần.
Đến khi Kim giáp cự thần đi rồi, lão mới có thể lần dò đến xem tình hình, và bị mỹ mạo thanh niên phát hiện.
Đợi lão già hiện thân, Giang Phong mỉm cười nói :
- Lưu Vân Tử tiên sinh.
Ta theo lời giới thiệu của Giang tiên sinh đến mời tiên sinh xuất sơn, chức vị Phó viện trưởng Tử Long Học Viện đang chờ tiên sinh đấy.
Không biết ý tiên sinh thế nào ?
Lưu Vân Tử ngần ngừ nói :
- Chuyện này …
Mỹ mạo thanh niên thấy lão do dự, có vẻ không muốn đồng ý, hừ lạnh một tiếng, hướng ánh mắt sắc lạnh nhìn lão, đồng thời phát động oai áp của hạ vị thần.
Lão già cả kinh thất sắc.
Giang Phong thấy vậy liền khuyên thêm :
- Tiên sinh tài cao học rộng, ra giúp dân giúp nước có phải hơn là ẩn cư ở đây để mai một tài năng không ? Giang tiên sinh, Hồ phu tử cũng đều làm Phó viện trưởng ở Tử Long Học Viện đấy.
Mỹ mạo thanh niên hừ lạnh nói :
- Ngươi tự thị cao nhân, thấy Tử Long Học Viện không đáng để vào mắt chứ gì ?
Lưu Vân Tử cả kinh, vội phân trần :
- Không … không phải ….
Ta chỉ không nỡ xa nơi ẩn cư bấy lâu nay thôi.
Nhưng Thần sư đại nhân nói cũng phải, ta … ta xin nghe theo lời Thần sư đại nhân.
Thế là Giang Phong vừa “dụ dỗ” vừa oai hiếp đã mời được Lưu Vân Tử xuất sơn, thêm vào mỹ mạo thanh niên Tiểu Bạch, kế hoạch cầu hiền đã hoàn thành vượt mức.