Lại nói, Minh đạo sư cùng Thiên Lang dẫn Lam nhi xuống Linh Sơn trấn chơi.
Có lẽ đã lâu lắm rồi mới lại được ông nội dẫn đi chơi, cậu bé vô cùng phấn khởi, nói cười luôn miệng.
Ba người vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ.
Ra đến cửa cung, thấy Bạch Tú Châu đang đứng đợi, Thiên Lang liền đưa đến giới thiệu với Minh đạo sư :
- Sư phụ.
Đây là Bạch Tú Châu Bạch hiền muội.
Minh đạo sư mỉm cười nhìn Thiên Lang, hấp háy mắt khen ngợi :
- Tốt.
Tốt lắm.
Không hổ là đệ tử của ta.
Thiên Lang ngượng ngùng đỏ mặt.
Lam nhi giơ tay chào nói :
- Cô cô.
Lam nhi cùng ông nội và thúc thúc xuống trấn thành chơi nè.
Minh đạo sư đã khen ngợi Thiên Lang như thế, đương nhiên không phản đối Bạch Tú Châu đồng hành.
Lam nhi đối Bạch Tú Châu cũng ít nhiều có hảo cảm.
Linh Sơn Trấn ban đêm đèn hoa rực rỡ.
Cảnh náo nhiệt còn hơn cả ban ngày.
Số người chơi lên mạng buổi tối thường nhiều hơn ban ngày, nên khi đêm về vẫn là thời điểm đông vui nhộn nhịp nhất trong Vương Mệnh.
Lam nhi hớn hở chạy tung tăng từ cửa hàng này sang cửa hiệu khác, mua đủ thứ bánh kẹo, đồ chơi.
Lam nhi vui, mọi người cũng vui, và người vui nhất lại chính là Minh đạo sư.
Cũng đã khá lâu rồi lão mới lại có dịp đi chơi cùng cháu nội bảo bối.
Mọi người tùy tiện đi dạo quanh trong trấn.
Lam nhi mua đồ một hồi cũng chán, vừa ăn bánh kẹo vừa đi xem cảnh náo nhiệt trên đường phố.
Nơi nào cũng vậy, hễ có nhiều người chơi là có tranh chấp xảy ra.
Nhiều người tranh cãi bằng lời không đủ, lại kéo nhau ra ngoài trấn động thủ động cước để giải quyết.
Lam nhi tính ưa nhiệt náo, nên cũng thích đi xem bọn họ đánh nhau.
Lúc này, Lam nhi cùng mọi người đang hòa cùng đám đông xem đánh nhau ở bãi cỏ rộng ngoài trấn.
Trong trường là hai đám người có lẽ thuộc hai bang phái đối nghịch nhau.
Thù hận khiến song phương đều ra sức chém giết rất hăng hái.
Pháp sư luôn tay phóng pháp thuật, vu sư phóng độc không ngừng, cung thủ liên miên xạ tiễn, võ sĩ thì múa kiếm vung đao xông vào hàng ngũ đối phương tận tình đại khai sát giới.
Có điều, không biết do cố ý hay vô ý, thỉnh thoảng song phương lại lỡ tay, pháp thuật phóng trật mục tiêu, cung tên bắn lệch đối tượng, … khiến những người quán chiến bị vạ lây vì tên bay đạn lạc.
Một số người chơi ban đầu chỉ đứng ngoài quán chiến, nhưng sau vài lần bị vạ lây, nộ khí xung thiên, xuất vũ khí xông vào tấn công kẻ vừa “lỡ tay”, quyết dạy cho hắn một bài học.
Cứ như thế, quy mô chiến đấu ngày càng mở rộng, số người tham chiến ngày càng đông hơn, chiến cục cũng vì thế mà ngày càng khốc liệt hơn.
Thậm chí, một số kẻ “PK cuồng” thấy có cơ hội chiến đấu cũng vung vũ khí gia nhập vòng chiến mà chẳng cần mượn lý do gì cả.
Tiếng hò hét quát tháo cùng cảnh chiến đấu kịch liệt càng thêm thích khích những người quán chiến.
Minh đạo sư đứng xem một lúc, đột nhiên nhíu mày, khẽ hừ một tiếng.
Thiên Lang thấy vậy liền nói :
- Sư phụ.
Hay là đệ tử ra ngăn bọn họ lại.
Minh đạo sư thấy Thiên Lang hiểu tâm ý của lão như thế, gật đầu hài lòng, rồi lấy ra một chiếc quạt lụa, tua có đính một mảnh ngọc rất đẹp, đưa cho Thiên Lang, bảo :
- Đây là vũ khí ta dùng hồi còn trai trẻ, nay tặng cho con, xem như quà nhân dịp con trở thành môn hạ đệ tử của ta.
Thiên Lang vận Lưu Vân Bào, đầu đội Tử Ngọc Quan, ngoại mạo cũng tạm ổn, chỉ có điều sử dụng vũ khí là thanh kiếm gỗ, Minh đạo sư cảm thấy kém khí thế.
Đệ tử của lão, không thể trang bị tùy tiện được, nếu kém khí thế hoặc quá tầm thường thì mất mặt lão.
Dù gì lão cũng nổi danh là Phong lưu Tôn sư kia mà.
Lão không muốn Thiên Lang, đệ tử mà lão thấy hợp tính lão nhất, trở thành kẻ chân tu.
Được sư phụ tặng quà, Thiên Lang cả mừng nhận lấy, cung kính cảm tạ.
Vừa xem qua, thuộc tính của quà tặng khiến Thiên Lang không khỏi sửng sốt chấn kinh :
“Quạt ngọc Đông Hải : hoàng kim trang bị; yêu cầu : đẳng cấp 30, trí lực 30, mị lực 5; pháp thuật công kích +20.
Tăng 30% hiệu quả của pháp thuật kỹ năng.
Phụ gia kỹ năng : “Mãn thiên hỏa vũ”, quần thể công kích kỹ năng, tiêu hao pháp lực = bán kính phạm vi (thước) x thời gian (giây).”
Cường đại.
Cực kỳ cường đại a.
Không hổ là vũ khí của Minh đạo sư thời trẻ.
Không những cường đại mà ngoại hình cũng rất đẹp.
Nan quạt bằng bạc, thân quạt phủ lụa trắng, tua quạt đính một thanh Ôn ngọc cực quý hiếm.
Cầm quạt phe phẩy càng hiển hiện vẻ quý phái phong lưu.
Những ý nghĩ trên thoáng qua thật nhanh, Thiên Lang lập tức trang bị Quạt ngọc Đông Hải, sau đó rẽ đám đông tiến lên đầu hàng, đoạn quát lớn :
- Mọi người mau dừng tay.
Đương nhiên, lời nói của Thiên Lang chỉ khiến mọi người chú ý, chứ chẳng ai để tâm đến.
Trông Thiên Lang cũng chẳng có vẻ gì là lợi hại kia mà.
Thiên Lang cau mày, lại quát :
- Ta đếm đến ba, mọi người mà không dừng tay thì đừng trách ta vô tình.
Một.
Mọi người chẳng ai để tâm.
Ai nấy vẫn tiếp tục việc đang làm, đang chém giết vẫn tiếp tục chém giết, đang quán chiến vẫn tiếp tục quán chiến.
- Hai.
Trận chiến vẫn khốc liệt, và vẫn có thêm người chơi tham chiến.
Một số quán chúng chú ý đến Thiên Lang, chủ yếu muốn biết xem Thiên Lang định làm gì.
- Ba.
Hiện học hiện mại.
Thiên Lang chiếu theo hướng dẫn, phát động quần thể công kích kỹ năng “Mãn thiên hỏa vũ”.
Chiến trường phạm vi chưa đến 1000 mét vuông, để khỏi ảnh hưởng đến quán chúng, Thiên Lang chọn bán kính phạm vi là 40 thước tức 16 mét.
Với pháp lực 340 điểm, Thiên Lang chỉ có thể duy trì kỹ năng được 8 giây.
Nhưng như thế cũng đủ rồi.
Kỹ năng vừa xuất, bầu trời phía trên chiến trường bỗng nhiên rực hồng, hơi nóng còn tỏa ra xung quanh, khiến mọi người không thể không chú ý.
Cả những người đang tham chiến cũng không khỏi lơi tay, chú ý trên không trung.
Ánh hồng lớn dần, rõ dần, và rồi mọi người chợt thấy có vô số hỏa cầu từ trên rơi nhanh xuống.
Bầu trời rực lửa, hỏa cầu rơi xuống như mưa.
Trong mắt mọi người toàn một màu lửa đỏ.
Lửa này là lửa thật.
Hơi nóng lan tỏa khắp toàn trường.
Toàn trường chấn kinh.
Cùng lúc đó, vô số tiếng gào thét vang lên đầy phẫn nộ.
Hỏa cầu rơi xuống như mưa, bất phân đối tượng.
Song phương đang tham chiến đại đa số đều bị trúng đòn.
Trừ một số ít người có kỹ năng phòng thủ, phần lớn đều bị hỏa cầu công kích trúng.
Tuy thời gian chỉ có 8 giây, nhưng Thiên Lang có pháp thuật công kích đạt đến 98 điểm, bị liên hoàn công kích suốt 8 giây cũng đủ khiến bọn họ mất đi hơn 100 sinh mạng.
Bạch quang loang loáng, những kẻ thọ trọng thương vì chiến đấu, sinh mạng còn lại không nhiều đều lần lượt tử vong.
Chỉ sau vài giây, chiến trường giảm viên cận bán, chỉ còn lại lưa thưa vài mươi người ngơ ngác nhìn nhau.
Chẳng ai còn tâm trí đâu mà tiếp tục việc chém giết.
Trong lúc đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thiên Lang.
Khủng bố a.
Chỉ sau vài giây đã sát tử mấy mươi người (thật ra chỉ là tưởng lầm, nếu đối tượng không bị trọng thương khiến sinh mạng còn lại không nhiều thì Thiên Lang sẽ chẳng sát tử được ai cả).
Toàn trường tĩnh lặng như tờ.
Đột nhiên, một người trong đám đông quán chúng lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng :
- Ha ha.
Chỉ ít lâu không gặp, Thiên Lang huynh đệ ngày càng lợi hại nha.
Thiên Lang dù sao cũng là một danh nhân.
Nhiều người nghe gọi thế đều trố mắt nhìn, thái độ đổi hẳn.
Thiên Lang đang lặng lẽ phục dược để hồi phục pháp lực, nghe có người gọi liền đưa mắt nhìn, rồi mỉm cười nói :
- Không ngờ Hồng Anh Hội chủ lại hiện diện tại đây.
Thất kính.
Thất kính.
Hồng Anh Hội chủ dẫn theo vài gã hội chúng đi đến chỗ Thiên Lang.
Gã cười ha hả nói :
- Ha ha.
Huynh đệ nói thế là quá khách sáo rồi.
Trước đây ta nghe có kẻ nói rằng huynh đệ chỉ có kỵ binh là lợi hại, còn bản thân chẳng đáng kể gì.
Nếu như gã đó nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, chẳng biết còn gì để nói nữa.
Ha ha.
Huynh đệ luôn khiến người khác phải bất ngờ nha.
Thiên Lang mỉm cười hỏi :
- Hội chủ đến đây có việc chi thế ? Gần đây nào có đại sự kiện gì đâu ?
Hồng Anh Hội chủ nói :
- Huynh đệ sao lại nói thế ? Không có đại sự kiện thì ta không thể đến được à.
Cũng chẳng giấu huynh đệ làm gì.
Ta đến đây để thực hiện nhiệm vụ.
Thiên Lang ngạc nhiên hỏi :
- Đặc thù nhiệm vụ hay ẩn tàng nhiệm vụ ?
Hồng Anh Hội chủ cười ha hả nói :
- Gì mà đặc thù với ẩn tàng.
Chỉ là nhiệm vụ môn phái mà thôi.
Ta là đệ tử Tây Vu phái.
Nhiệm vụ 30 cấp của ta là đi tìm mấy loại dược vị.
Những thứ khác ta đều đã mua được hết.
Duy có Đan Sâm nghe nói chỉ trên Linh Sơn mới có.
Ta đến đây bái kiến các vị đạo sư Vạn Niên Cung để hỏi xin.
Thiên Lang gật đầu, đột nhiên nhớ đến một việc quan trọng.