Lại nói, sủng vật hỏa điểu của Tiểu Bát Giới bị mọi người gọi là vịt lửa, gã ta tái mặt, vội thu sủng vật lại, và thầm nhủ sau này nhất quyết không để sủng vật xuất hiện trước đám đông nữa.
Thấy Thiên Lang vẫn đứng yên tủm tỉm cười, gã tức điên lên, trợn mắt nhìn Thiên Lang, gằn giọng nói :
- Ta dù gì cũng là tiểu đệ của đại tỷ.
Ngươi là con tin của đại tỷ cũng như là con tin của ta.
Việc ăn ở của ta sau này, ngươi phụ trách.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Theo lý thì con tin còn được nuôi ăn ở nha.
Tiểu Bát Giới bực bội nói ngang :
- Ta không cần biết.
Nếu ngươi không cho ta ăn no thì đừng trách ta sao nặng tay đó.
Vừa nói gã vừa huơ huơ đôi bàn tay mũm mĩm trước mặt Thiên Lang, ra vẻ uy hiếp.
Thiên Lang mỉm cười, không nói gì, quay sang Bạch Tú Châu bảo :
- Chúng ta đi mua rượu thôi.
Bạch Tú Châu gật đầu, theo Thiên Lang đi đến Tửu lâu trong trấn.
Tiểu Bát Giới ngần ngừ giây lát, rồi cũng lật đật chạy theo.
Mọi người không thấy có gì đáng xem nữa, lần lượt giải tán, tiếp tục những việc đang dang dỡ.
Vào Tửu lâu, Thiên Lang gọi mua mười bình Thanh tửu, giá cũng không cao, chỉ 20 đồng tệ một bình, tổng cộng hết 2 ngân tệ.
Thấy Thiên Lang tiêu xài một lúc nhiều tiền như thế, Tiểu Bát Giới há hốc miệng, kinh hãi vô cùng.
Gã không ngờ Thiên Lang lại là phú ông.
Bao nhiêu đó cũng đủ cho gã ăn ở trong game suốt một tuần a.
Gã chưa từng nhìn thấy ai xài sang đến như vậy.
Trước giờ gã chỉ giao thiệp với những người chơi bình thường, chưa từng có quan hệ với các bang chủ, hội chủ, đại thiếu gia, … nên mới thấy vài ngân tệ là nhiều.
Còn như Thiên Lang, trước giờ vẫn quan hệ với các đại nhân vật, xuất thủ toàn là kim tệ, nên thấy như thường.
Đó gọi là cảnh giới khác biệt.
Cũng cần phải nhắc lại, trong Vương Mệnh, mỗi nhân vật ngoài pháp lực, sinh mệnh còn có thêm thể lực.
Pháp lực và sinh mệnh khi tổn hao có thể dùng lam dược và hồng dược bổ sung.
Còn thể lực là một chỉ số quan trọng, ảnh hưởng đến khả năng hành động của nhân vật.
Khi thể lực hạ xuống còn dưới 25%, nhân vật không còn sức lực để chiến đấu hoặc có các hoạt động mạnh nữa, chỉ có thể đi lại và hành động nhẹ nhàng.
Khi thể lực giảm xuống dưới 10%, nhân vật sẽ mất khả năng hoạt động, và khi giảm xuống bằng 0, nhân vật sẽ tử vong.
Nghỉ ngơi dưỡng sức có thể tăng thể lực lên đến 30%.
Còn muốn tăng cao hơn nữa, bắt buộc phải ăn uống.
Thật ra nếu không đòi hỏi cao lương mỹ vị thì việc ăn uống chẳng là vấn đề gì cả, chỉ cần sát tiểu quái quanh các trấn thành, thu thập da, thịt, xương, … bán cho các cửa hiệu trong trấn thì cũng đủ tiền ăn uống, không cần chuyển đổi tiền từ hiện thật vào, và đa số người chơi vẫn làm thế.
Chỉ có điều, sức ăn của Tiểu Bát Giới ghê gớm quá, nên mới thành vấn đề.
Thấy Tiểu Bát Giới nhìn trân trối, Thiên Lang khẽ mỉm cười, hỏi :
- Có chuyện gì không ?
Tiểu Bát Giới ấp úng hỏi :
- Đại ca hẳn là đại nhân vật ?
Có tiền thành trưởng giả.
Thái độ của gã đối Thiên Lang khác hẳn, còn gọi là đại ca nữa.
Thiên Lang cười hỏi :
- Sao ngươi lại nói vậy ?
Tiểu Bát Giới nói :
- Không là đại nhân vật sao có thể xài sang như thế.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Chỉ vài ngân tệ, có xài sang gì đâu.
Thiên Lang vẫn thường đi chung với bọn Linh Sơn Bang chủ, so với bọn họ, Thiên Lang thấy mình vẫn hãy còn “tiết kiệm” lắm.
Hơn nữa, bọn tiểu đệ của Thiên Lang sau chiến dịch Ngân Long trại cũng đều trở thành người có tiền cả, dư sức ăn ngon mặc đẹp.
Người chơi bình thường chi tiêu trung bình 6 đồng tệ cho việc ăn uống mỗi ngày, bọn họ có chi tiêu 1 ngân tệ mỗi ngày cũng vẫn no đủ cả năm.
Nhận thấy không thể có “tiếng nói chung” với Thiên Lang, bởi “cảnh giới” khác xa nhau quá, Tiểu Bát Giới xoay chuyển ý nghĩ, rồi tự giới thiệu :
- Đệ gọi là Tiểu Bát Giới, thuần hỏa hệ pháp sư nha.
Sư phụ của tiểu đệ là Linh Hư Tử.
Tiểu đệ là một trong số ít người chơi được chính thức bái sư, trở thành nội vi đệ tử của Vạn Niên Cung đấy.
Trong Vương Mệnh, người chơi gia nhập các môn phái chỉ tính là ngoại vi đệ tử, tức ký danh đệ tử, đệ tử không chính thức, chỉ được học các phổ thông kỹ năng.
Muốn học được các đặc thù kỹ năng phải chính thức bái sư, trở thành nội vi đệ tử.
Đương nhiên phải thật xuất sắc, hay có cơ ngộ mới được bái sư.
Ở Vạn Niên Cung, đời thứ nhất gồm Bách Tuế Tôn sư và các sư huynh đệ như Tiêu Dao Tử, Thông Thiên Tử, …; đời thứ hai là đệ tử của các đạo sư đời thứ nhất, gồm Đông Hoa Chân Quân, Tây Hoa Chân Quân, Lưu Hoa Tử, Lý Minh Tông, Minh Ngọc Thanh, và các đạo sư thuộc hàng chữ Hoa; đời thứ ba là đệ tử của các đạo sư đời thứ hai, được xếp vào hàng chữ Hư; đời thứ tư là đệ tử của các đạo sư đời thứ ba.
Linh Hư Tử là đệ tử đời thứ ba của Vạn Niên Cung, nên Tiểu Bát Giới trở thành đệ tử đời thứ tư.
Trong mỗi tông phái, nội vi đệ tử có khá nhiều đặc quyền mà ngoại vi đệ tử không có được.
Thấy Tiểu Bát Giới tự giới thiệu dài dòng như thế, lại có vẻ rất hãnh diện, Thiên Lang chỉ mỉm cười, nói :
- Ta là Thiên Lang.
Tiểu Bát Giới đang ngẩng cao đầu đầy vẻ hãnh diện, đột nhiên sửng người hồi lâu, rồi mới bừng tĩnh, lắp bắp nói :
- Đại ca là … là … Thiên Lang đại ca trong truyền thuyết.
Đúng là truyền truyền thuyết thuyết, vừa truyền vừa thuyết, cuối cùng trở thành truyền thuyết.
Mọi người cứ truyền qua truyền lại mãi, khiến cho Thiên Lang biến thành nhân vật trong truyền thuyết.
Thiên Lang khẽ lắc đầu.
Nghĩ Tiểu Bát Giới dù gì cũng là nội vi đệ tử, chắc cũng phải có chút thực tài, Thiên Lang lấy ra một ngân tệ, trao cho gã ta, nói :
- Tạm lấy mà dùng.
Tiểu Bát Giới cả mừng, nhận lấy ngân tệ, rối rít cảm tạ.
Thiên Lang quay sang Bạch Tú Châu nói :
- Cũng muộn rồi.
Chúng ta đi thôi.
Hay là hiền muội ở lại đây chờ tiểu huynh.
Bạch Tú Châu nói ngay :
- Ta đi với ngươi.
Ở lại đây chắc chắn sẽ bị Tiểu Bát Giới đeo theo, thà rằng đi với Thiên Lang còn hơn.
Do đó Bạch Tú Châu đáp ngay không do dự.
Hai người lại rời trấn, trở về Linh Sơn.
Yêu cầu của Kim Mao Hầu không quá khó khăn, nhưng đối với người chơi bình thường thì có hơi tốn kém.
Cũng may Thiên Lang không phải là người chơi bình thường, nên hoàn thành dễ dàng, chỉ mất chút công đi lại.
Về đến Linh Hầu Cốc, Kim Mao Hầu hý hứng nhận lấy mười bình Thanh tửu, rồi nhường đường cho bọn Thiên Lang đi vào.
Bước qua khỏi cửa cốc, một không gian rộng lớn đập vào mắt bọn Thiên Lang.
Trong sơn cốc trồng đầy cây trái, hoa thơm cỏ lạ, bướm bay dập dờn.
Một dòng suối uốn quanh, nước trong vắt, cá lội tung tăng.
Cảnh sắc tuyệt đẹp, không khí thanh tân, quả là chốn thế ngoại đào viên, tọa lạc tại Linh Sơn thì đúng thật là tiên cảnh trong tiên cảnh.
Giữa sơn cốc có một gốc đại thụ, một cậu bé đang nằm ngủ dưới gốc cây, đúng là cháu nội của Minh đạo sư.
Trông dáng cậu bé ngủ thật đáng yêu.
Thiên Lang bước đến gần, đứng nhìn cậu bé ngủ ngon lành, không nỡ đánh thức cậu bé dậy.
Bạch Tú Châu hỏi :
- Sao không gọi nó dậy ?
Thiên Lang nói :
- Trông bé ngủ ngon thế, thật không nỡ phá giấc ngủ của bé.
Trời cũng chiều rồi.
Chúng ta nghỉ ngơi ăn uống đi.
Nói đoạn Thiên Lang lại lấy ra hai phần ăn, chia cho Bạch Tú Châu một phần.
Thức uống là Thanh diệp trà (trà lá xanh).
Ngoài ra còn có một ly nước suối để rửa tay rửa mặt.
Nước suối này ở trong trấn bán với giá 1 đồng tệ (là nước múc dưới suối chứ không phải nước khoáng tinh khiết), tiện nghi nhất, để người chơi uống khi ăn bánh bao.
Có điều Thiên Lang mua để rửa tay rửa mặt khi ăn uống, bởi vì không phải nơi nào cũng có sông suối để rửa mặt.
Thật ra khi ăn uống không rửa tay rửa mặt cũng chẳng hề gì, trò chơi mà, nhưng Thiên Lang tính ưa sạch sẽ và 1 đồng tệ thật chẳng đáng gì.
Hai người ngồi xuống bên gốc đại thụ ăn bữa chiều.
Ăn uống ở đây, cảm giác ngon hơn lúc trưa nhiều.
Cả hai vừa ăn uống vừa trò chuyện rất hứng thú.
Một lúc sau, cậu bé đột nhiên thức dậy, đưa tay dụi mắt, rồi nhìn về phía bọn Thiên Lang.
Có lẽ mùi thức ăn đã đánh thức cậu bé dậy.
Thiên Lang mỉm cười gọi :
- Bé đến đây ăn với chúng ta nhé.
Cậu bé nghe gọi, lập tức chạy ngay đến.
Thiên Lang khẽ cười, lấy ra một ly nước suối đưa cho cậu bé, bảo :
- Bé hãy rửa mặt rửa tay đi rồi hãy ăn.
Cậu bé vâng dạ, nhận lấy ly nước, bắt đầu rửa mặt rửa tay.
Nhìn cách cậu bé rửa mặt cẩn thận, xem ra cậu bé cũng là người ưa sạch sẽ như Thiên Lang.