Vương Mệnh

Chương 187: Linh Hầu Cốc






Lại nói, Thiên Lang quyết định chấp nhận tình cảnh hiện tại.

Cùng mỹ nhân đồng hành, chịu thiệt một chút cũng chẳng hề gì.

Chỉ trừ vấn đề huynh muội, mọi thứ khác Thiên Lang đều có thể nhường nhịn.

Ở Thiên Lang quân đoàn, nhiều người lớn tuổi hơn vẫn gọi Thiên Lang là đại ca, do đó dù Bạch Tú Châu có lớn tuổi hơn một chút, Thiên Lang vẫn gọi là hiền muội mà không thấy có vấn đề gì.

Hơn nữa, với phụ nữ mà đặc biệt là mỹ nhân thì rất sợ già, ít ai chịu nhận mình lớn tuổi cả.

Do đó Bạch Tú Châu tuy ngoài miệng tranh cãi, nhưng vẫn thầm mặc nhận để Thiên Lang gọi thế mà không phản đối.
Nghỉ ngơi hồi lâu, Bạch Tú Châu chợt nói :
- Như thế này cũng không phải là cách.

Chúng ta đi kiếm gì ăn để bổ sung thể lực thôi.
Do liên tục bị truy đuổi, lại bị rơi từ trên cao xuống, rồi còn tranh cãi với Thiên Lang nãy giờ, Bạch Tú Châu cũng đã gần cạn kiệt thể lực.

Tuy nghỉ ngơi cũng có thể gia tăng thể lực, nhưng rất chậm và không nhiều, chỉ đến giới hạn 30% mà thôi.

Muốn bổ sung đầy đủ thể lực bắt buộc phải ăn uống, mà rẻ nhất chính là bánh bao và nước suối (nước múc từ dưới suối lên chứ không phải nước khoáng tinh khiết), đương nhiên nếu nhiều tiền vẫn có thể ăn sơn hào hải vị, uống quỳnh tương ngọc dịch.
Nghe nói, Thiên Lang đỡ lời :
- Thức ăn tiểu huynh có sẵn đây.

Hiền muội tạm mở trói cho tiểu huynh đi.
Vì sợ Bạch Tú Châu không đồng ý, Thiên Lang chỉ dùng chữ “tạm”.

Bạch Tú Châu gật đầu nói :
- Cũng chỉ là bánh bao thôi chứ gì.

Ăn mãi ngán gì đâu.

Mà thôi cũng được.

Có còn hơn không ?
Vừa nói vừa mở trói cho Thiên Lang.

Thì ra nàng ta vẫn hay ăn bánh bao, loại thức ăn rẻ nhất trong Vương Mệnh, giá chỉ có vài đồng tệ, và cũng là sự lựa chọn của đa số người chơi.


Sơn hào hải vị ngoài khẩu cảm ra cũng chẳng có hiệu quả đặc biệt gì đáng kể.

Có điều gia tài của Thiên Lang hiện giờ cũng gần trăm kim tệ, đã là một tiểu phú ông, không còn khó khăn như buổi đầu nên Thiên Lang cũng chẳng bạc đãi bản thân làm gì.

Thiên Lang khẽ lắc đầu cười thầm, lấy ra hai gói thức ăn, mỉm cười nói :
- Cơm chiên tôm bách thảo và gà nướng ngũ vị.

Hiền muội chọn món nào ?
Bạch Tú Châu ngạc nhiên nói :
- Oa.

Cao lương mỹ vị nha.

Ngươi thật là sang đó.
Thiên Lang cười nói :
- Có đáng gì đâu.

Mỗi món chỉ 20 đồng tệ thôi hà.
Giá gấp mười lần bánh bao thế mà Thiên Lang nói không đáng gì, Bạch Tú Châu trừng mắt nhìn y.

Đối với những người mà gia tài chỉ tính bằng ngân tệ thì 20 đồng tệ là rất đáng kể.

Bạch Tú Châu nhìn cả hai món trên tay Thiên Lang, đột nhiên cười ranh mãnh nói :
- Cả hai món ta điều chọn hết.
Nói xong nhanh tay đoạt lấy cả hai gói thức ăn trên tay Thiên Lang, cất vào hành trang một gói, ăn một gói, vừa ăn lại còn vừa xuýt xoa :
- Ngon nha.

Ngon lắm đó.
Tuy thức ăn này chỉ là một đoạn số liệu, nhưng với chân thật độ khi ăn uống đạt đến 90% cũng tạo ra nhiều khẩu cảm như đang thưởng thức món ăn thật.

Đột nhiên, Bạch Tú Châu chợt nhớ ra, quay sang Thiên Lang nói :
- Ngươi nhiều tiền như vậy.

Từ nay về sau việc ăn uống của chúng ta sẽ do ngươi phụ trách.
Thiên Lang mỉm cười, cũng không phản đối.

Hai người cùng đồng hành, chẳng lẽ việc ăn uống lại bắt Bạch Tú Châu trả tiền.


Thiên Lang dù sao cũng biết ga lăng nha.

Đoạn Thiên Lang cũng lấy ra một phần ăn khác, ăn để bổ sung thể lực.

Trải qua liên tục các biến cố, thể lực của Thiên Lang còn suy giảm nghiêm trọng hơn cả Bạch Tú Châu.

Tiếp đó còn dùng thêm hồng dược để phục hồi sinh mạng.
Ăn uống xong xuôi, Bạch Tú Châu hỏi :
- Giờ chúng ta làm gì đây ?
Thiên Lang nói :
- Từ sáng đến giờ tiểu huynh chưa tìm được gì cả.

Giờ đành tìm ai đó hỏi thăm vậy.
Bạch Tú Châu hiếu kỳ hỏi :
- Ngươi đang tìm gì vậy ?
Thiên Lang nói :
- Cháu nội của Minh đạo sư đi lạc, tiểu huynh phải đi tìm giúp.
Bạch Tú Châu cười khúc khích nói :
- Hóa ra là tìm trẻ lạc nha.
Thiên Lang mỉm cười, nói :
- Hiền muội đứng dậy đi.

Chúng ta còn lên đường nữa.
Bạch Tú Châu đang ngồi trên người nên Thiên Lang không thể đứng dậy được.

Nàng ta bật cười khúc khích, nhưng cũng đứng dậy để cho Thiên Lang đứng lên.

Tiếp đó hai người cùng nhau đi tìm kiếm quanh khu vực hậu sơn xem có ai không.

Tìm đúng mục tiêu thì khó, chứ tìm kiếm bất kỳ người nào khác thì dễ hơn nhiều.

Sau gần nửa giờ tìm kiếm, Thiên Lang và Bạch Tú Châu tìm thấy một lão tiều phu đang đốn củi.

Lão tiều vận áo vải thô, nhưng mặt vuông tai lớn, râu ngắn bó cằm, tướng mạo quắc thước, tuổi đã quá lục tuần nhưng vẫn mạnh khỏe hơn cả thanh niên.

Cứ nhìn lão ta vung chiếc búa to tướng trong tay múa tít thì đủ biết.


“Ở Linh Sơn ngay cả tiều phu cũng không phải người tầm thường a”, Thiên Lang thầm nghĩ, rồi lễ phép vòng tay nói :
- Ông ơi.

Bọn cháu đang tìm kiếm cháu nội cho Minh đạo sư.

Ông có nhìn thấy một đứa bé độ năm tuổi đi chơi ở khu vực này không ạ ?
Lão tiều dừng tay búa, đưa mắt nhìn Thiên Lang, rồi lại nhìn Bạch Tú Châu đang đứng bên cạnh, gật gù nói :
- Có thấy.

Chiều tối qua ta có nhìn thấy một đứa trẻ độ tuổi như ngươi nói đi cùng một con Kim Mao Hầu về phía đó.
Vừa nói lão vừa giơ tay chỉ về mé phải.

Ở đó có một con đường mòn nhỏ dẫn sâu vào trong rừng.

Có manh mối, Thiên Lang cả mừng vòng tay cảm ơn lão tiều, rồi cùng Bạch Tú Châu lên đường tìm kiếm.
Đi sâu vào trong đường mòn, sau một hồi quanh co trong rừng, hai người đến trước một thác nước hùng vĩ.

Nước đổ từ trên cao vài chục mét xuống, bọt tung trắng xóa, tạo nên cảnh quan vô cùng tráng quán.

Đến đây thì hết đường.

Thiên Lang suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Chúng ta chia nhau tìm kiếm xem có phát hiện được dấu vết gì lạ không ?
(Hình thác nước ở Linh Sơn)
https://hosting.photobucket.com/albums/h144/GiangHoaiNgoc/Kho%20hinh%20canh/h41.jpg
Bạch Tú Châu tán thành, và hai người chia nhau ra tìm kiếm.

Có lẽ số mệnh của Thiên Lang hôm nay không may mắn, nên không hề tìm được dấu vết gì lạ cả.

Thiên Lang còn đang thất vọng thì chợt nghe có tiếng Bạch Tú Châu gọi, liền cả mừng chạy sang bên đó.
Sau một lớp dây leo phủ từ trên vách núi xuống có một hang động.

Trên nền đất trước cửa động còn để lại một số dấu chân.

Thiên Lang và Bạch Tú Châu đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng đi vào bên trong.

Dấu vết rõ ràng thế còn gì.
Bên trong tối tăm ẩm thấp, quanh co khúc khuỷu, thỉnh thoảng lại xuất hiện cá sấu.

Sao trên Linh Sơn có lắm cá sấu thế không biết.

Thiên Lang nhớ rằng nhiệm vụ 20 cấp cũng là tiêu diệt cá sấu tinh.
Vừa đi vừa tiêu diệt cá sấu, sau một lúc, hai người cũng vào đến cuối sơn động.


Đặc biệt, cuối sơn động không phải là vách đá mà dẫn vào một cốc khẩu.

Hóa ra sơn động này chính là thông đạo dẫn vào một sơn cốc.

Gần cửa cốc có khắc ba chữ lớn : Linh Hầu Cốc.
Một con Kim Mao Hầu cao lớn trấn giữ ngay giữa cửa cốc, không cho ai qua lại.

Thấy bọn Thiên Lang đến gần, nó khọt khẹt kêu lên mấy tiếng, giơ bình rượu trong tay lên huơ huơ trước mặt Thiên Lang, tay kia lần lượt chỉ Thiên Lang rồi chỉ vào ngực mình.

Bình rượu đó rất giống loại mà Thiên Lang đã mua để làm lễ vật nhập môn hồi trước.

“Có khi nào con Kim Mao Hầu này đã lẻn vào trong Vạn Niên Cung trộm rượu uống”, Thiên Lang thầm nghĩ.
Thấy Kim Mao Hầu có linh tính như vậy, Thiên Lang hứng thú hỏi :
- Ngươi bảo chúng ta cho ngươi rượu ngươi mới cho chúng ta vào bên trong ?
Kim Mao Hầu khọt khẹt gật đầu.

Thấy nó hiểu tiếng người, Thiên Lang mỉm cười hỏi thêm :
- Mua rượu cho ngươi cũng không hề gì.

Nhưng ngươi cần bao nhiêu bình ? Một bình à ?
Kim Mao Hầu gật đầu, rồi đột nhiên lắc đầu, giơ ra ba ngón tay, sau đó chợt lại lắc đầu, dùng tay vỗ vỗ vào trán như đang suy nghĩ, tiếp đó giơ cả hai bàn tay ra.

Nhìn thần tình của nó cực kỳ có linh tính, xem ra cũng rất thông minh.

Ít nhất nó cũng biết nói thách khi thấy Thiên Lang dễ tính và thân thiện.

Có lẽ nhiệm vụ chỉ yêu cầu có một bình rượu mà thôi, và nó đã nói thách thành mười.
Thiên Lang thấy nó thú vị như thế, mỉm cười hỏi :
- Mười bình à ?
Kim Mao Hầu gật đầu lia lịa, mắt chăm chú nhìn Thiên Lang như sợ đối phương không đồng ý, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Thiên Lang thấy vậy, cũng không nỡ làm nó thất vọng, mỉm cười nói :
- Được rồi.

Mười bình thì mười bình.

Ngươi ở đây chờ ta nhé.

Ta sẽ xuống núi mua cho ngươi.
Nghe Thiên Lang nói thế, Kim Mao Hầu gật đầu lia lịa, huơ tay múa chân, khọt khẹt luôn luôn như muốn hoan hô.

Thiên Lang mỉm cười, cùng Bạch Tú Châu quay trở ra.