Phong Khê Thành.
Trong Phủ Đường, Giang Phong cùng Giang lão và các gia thần trọng yếu tụ họp trên tầng cao nhất của Lâu các, vừa theo dõi quá trình phong thưởng, vừa bàn bạc công việc.
Giang Phong nghe Vương Đại tướng quân báo cáo tổng kết chiến dịch xong, suy nghĩ giây lát, đoạn hỏi Âu Khang Tử :
- Đối với hiệp nghị vừa ký kết, Man tộc có thành tín hay không ?
Âu Khang Tử vốn là tộc trưởng một vọng tộc ở phương nam, quy mô có phần lớn hơn cả Nguyên tộc của lão Nguyên Phương, đương nhiên so với Dung tộc, Miêu tộc, Hà tộc, … thì vẫn chỉ có thể xem là “tiểu” tộc.
Do trong bộ tộc xảy ra dịch bệnh với quy mô lớn, nên y tìm đến Văn Tổ Thần Miếu cầu viện, và rồi sau một hồi nói chuyện riêng với Giang lão, đã trở thành gia thần của Giang Phong.
Xét năng lực của y, Giang Phong đã cho chuyển chức thành Thuyết khách, và được phái đi đến Man đô bàn sự nghị hòa với Man tộc.
Nghe hỏi, Âu Khang Tử cung kính đáp :
- Trình Đại nhân.
Man tộc trong đang có nội loạn, ngoài đang có chiến tranh, tình huống nguy cấp, nên đối với hiệp nghị tỏ ra rất thành tín.
Thuộc hạ tin rằng, ít nhất trong năm tới bọn họ vẫn còn tuân thủ nghiêm chỉnh hiệp nghị.
Giang Phong gật đầu nói :
- Hay lắm.
Việc giao thiệp với Man tộc sẽ giao cho Âu Khang Tử toàn quyền phụ trách.
Cần nhanh chóng thúc đẩy việc thông thương giữa hai vùng.
Man tộc có nhiều loại khoáng mà chúng ta đang cần.
Âu Khang Tử vâng dạ tuân mệnh.
Giang Phong lại nói với Vương Đại tướng quân :
- Chúng ta đã ký kết hòa ước với Man tộc, vậy nên quân sự chiến lược cần chuyển trọng điểm về phía nam.
Vương Đại tướng quân tán thành :
- Đại nhân nói rất phải.
Nên như vậy.
Âu Khang Tử nói :
- Đại nhân.
Để thuộc hạ phái tộc nhân theo Vương Đại tướng quân làm hướng đạo, mở mang về hướng đất Tượng ở Lĩnh Tây.
Vương Đại tướng quân khen phải, nói :
- Đất Tượng có nhiều ngựa hoang và dị thú, tiện cho việc kiến tạo kỵ binh.
Lão là Tiêu Kỵ Đại tướng quân, vẫn luôn hy vọng có thể thống lĩnh kỵ binh xuất chiến, chỉ có điều lãnh địa mới bước đầu tổ kiến quân đội, mọi thứ vẫn còn thiếu thốn, nên lão chỉ đành chỉ huy bộ binh.
Giang Phong gật đầu đồng ý, đoạn lại nói thêm với lão Lâm An :
- Điều động một vạn dân phu cùng đầy đủ vật tư, đại quân tiến đến đâu, xây đường đi đến đó.
Lão Lâm An cung kính tuân mệnh.
Vương Đại tướng quân lại nói :
- Chiến trường Phần Dương cực kỳ thảm liệt.
Không ngờ lần này Kinh tộc đại quân lại tấn công quyết liệt như thế.
Mà lại càng không ngờ Man tộc quân đội chiến đấu cũng rất kiên cường, đặc biệt là các dân gian thế lực.
Dân gian thế lực là tên gọi chung các bang hội do người chơi thành lập.
Trước đây Vương Đại tướng quân cũng như các NPC tướng sĩ khác vẫn xem thường chiến đấu lực của người chơi, vẫn gọi là “bác hôi binh”.
Nhưng lần này bọn họ phải xem lại cách đánh giá của mình.
Người chơi mà bạo phát lên thì cũng rất đáng sợ nha.
Giang lão vốn tiêu tức linh thông, vuốt râu cười nói :
- Huynh đệ họ Hà cảm thấy đây là cơ hội lập đại công, để củng cố thế lực trong triều nên mới hăng hái như thế.
Vì theo hiệp nghị với Man tộc, Giang Phong không thể can thiệp vào chiến sự ở Phần Dương, do đó cũng không quan tâm lắm đến tình hình chiến trường.
Giang Phong bảo lão Lâm An báo cáo tình hình chính sự.
Mọi sự vẫn bình thường.
Lãnh địa vẫn phát triển ổn định và bền vững.
Khi báo cáo xong, lão Lâm An lại nói thêm :
- Đại nhân.
Phục Hy Thần tượng đã được đưa về đến Nguyên Thành.
Thuộc hạ cũng đã cho khởi công xây dựng Phục Hy Tổ Miếu.
Quá trình thi công hơi lâu, phải mất khoảng ba ngày mới xong.
Giang Phong hơi ngạc nhiên, kiến trúc này chắc hẳn phải có gì đó đặc biệt nên cần phải mất đến ba ngày mới thi công xong.
Chứ các kiến trúc khác, kể cả Văn Tổ Thần Miếu, cũng chỉ mất có vài giờ.
Thời gian thi công kéo dài hơn vài chục lần a.
Giang Phong đặt rất nhiều kỳ vọng khi Tổ Miếu hoàn thành.
Giang Phong trầm ngâm giây lát, đoạn nói :
- Công việc mọi người cứ chiếu phép mà làm.
Ngày mai ta sẽ đến Linh Sơn gặp Đại Tôn Sư bàn chút việc.
Bàn bạc xong xuôi, mọi người ai đi lo việc nấy.
Giang Phong đi kiểm tra ngân khố và sổ sách chi tiêu.
Vấn đề tài chính rất quan trọng, do Giang Phong trực tiếp kiểm soát, và lão Lâm An thay mặt quản lý.
Thấy kim tệ trong ngân khố gia tăng đều đặn và ổn định, chứng tỏ lãnh địa phát triển rất tốt, Giang Phong rất hài lòng.
Thu nhập chủ yếu của lãnh địa là từ Tử Long Các và các dịch vụ du ngoạn ở An Phú Trấn, là các nguồn chi tiêu của người chơi (đừng hy vọng thu tiền của hệ thống).
Sau khi chuyển 1000 kim tệ sang tư nhân tài khoản, rồi trực tiếp chuyển khoản, Giang Phong đăng xuất, thoát khỏi trò chơi.
Cởi bỏ đầu khôi, Giang Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không trực tiếp chiến đấu, nhưng Man đô chiến dịch cũng khiến Giang Phong cảm thấy hơi mệt mỏi.
Chủ yếu là đầu não hoạt động hơi nhiều, nên cảm thấy nhức đầu.
Dù sao thì mọi sự cũng thành công mỹ mãn.
Giang Phong tự thưởng cho mình bằng cách hưởng thụ chút ít.
Đến khi tinh thần đã thoải mái, Giang Phong mới chợt nhớ lại rằng mình có một công ty mới thành lập, có điều chưa hề đến đó kiểm tra công việc lần nào.
Tuy đã giao phó hết mọi việc cho phó giám đốc Lý Minh, nhưng có nhiều việc phải do Giang Phong đích thân quyết định mới được.
Ghé qua công ty, cũng là một căn nhà khác của Giang Phong ở nội thành, ở đấy náo nhiệt hơn Giang Phong tưởng tượng nhiều.
Nhân viên cũng đã tăng gần gấp đôi.
Xem ra công việc làm ăn phát triển rất tốt.
Thấy Giang Phong đến, Lý Minh mừng rỡ đón vào trong văn phòng.
Gã ta hoan hỉ nói :
- Anh đến thật hay quá.
Em có chút chuyện muốn xin ý kiến của anh.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Có chuyện gì cứ nói.
Lý Minh nói :
- Từ khi theo ý anh chuyển đổi việc làm ăn của công ty, không lo luyện cấp, bạo trang bị nữa mà chuyển sang phục vụ du ngoạn lữ hành, công việc tiến triển rất thuận lợi, thu nhập cũng rất khá.
Gần đây khách ngày càng nhiều, em đã phải tuyển thêm nhân viên.
Đoạn gã lấy sổ sách ra trình bày với Giang Phong các khoản thu chi trong thời gian qua.
Giang Phong đoán ra gã muốn đề nghị gì rồi, chỉ khẽ mỉm cười.
Cảnh quan trong Vương Mệnh rất tuyệt, trong khi bên ngoài ngày càng ô nhiễm, nhiều người đã chọn đi du lịch trong game, đặc biệt là những người bận rộn, không có nhiều thời gian.
Hòa Khí tourist (lấy từ câu “Hòa khí sinh tài”), tên giao dịch của công ty trong game, đã trở thành một trong những dịch vụ du lịch lữ hành nổi tiếng nhất trong Vương Mệnh, chiếm phần lớn thị phần ở các lãnh thổ phía tây (vùng ảnh hưởng của Giang Phong).
Lợi nhuận thu về rất khả quan nha (chi phí rất ít, chủ yếu là trả lương cho nhân viên).
Trình bày xong, Lý Minh mới nói :
- Em thấy các anh em rất cố gắng trong công việc.
Em đề nghị anh xem xét tăng lương cho anh em, chút ít cũng được, chủ yếu khích lệ anh em làm việc hăng hái hơn.
Biết ngay mà.
Lợi nhuận khả quan như thế, Giang Phong cũng chẳng keo kiệt làm gì, mỉm cười nói :
- Bắt đầu từ tháng tới, công ty đề ra chính sách khen thưởng tùy theo hiệu quả công việc.
Cuối tháng cậu hãy phân loại nhân viên thành 5 bậc : bậc A thưởng 100% lương, bậc B thưởng 50% lương, bậc C thưởng 25% lương, bậc D thưởng 10% lương, bậc E không thưởng.
Nếu có cống hiến đặc biệt sẽ được thưởng thêm.
Còn tháng này, trích lợi nhuận thưởng cho mỗi người làm từ ngày đầu đến giờ 50% lương, những người mới nhận sau này 25% lương.
Riêng cậu và người làm việc hiệu quả nhất, thưởng 100% lương.
Không tăng lương mà đề ra chính sách khen thưởng tùy theo hiệu quả công việc là phương pháp khích lệ có tác dụng nhất.
Lý Minh cả mừng nói :
- Em xin thay mặt các anh em cám ơn anh.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Chỉ là tưởng thưởng cho công sức của mọi người mà thôi.
Công ty phát triển được như hiện giờ, công lao của cậu rất lớn đó nha.
Lý Minh hoan hỉ trong lòng, nói :
- Làm việc cho anh thoải mái hơn làm việc cho ông chủ trước nhiều.
Hơn nữa, nếu không có anh giúp đỡ, các anh em đã phải ra đường ở hết rồi.
Do đó anh em làm việc rất nhiệt tình, hiệu quả rất cao.
Giang Phong chỉ khẽ mỉm cười.
Đương nhiên phải tốt hơn rồi.
Giang Phong không thiếu tiền, cũng không thích trực tiếp quản lý công ty.
Còn ông chủ trước kia không những giám sát chặt chẽ mọi người, thường xuyên nợ lương, mà sau cùng còn quỵt tiền lương luôn.
Để mọi người không phải thất nghiệp, Giang Phong mới tiếp quản, thành lập công ty này.
Ngần ngừ một hồi, Lý Minh mới ấp úng hỏi :
- Chắc anh cũng chơi Vương Mệnh.
Giang Phong gật đầu.
Gã lại ấp úng hỏi thêm :
- Không biết nhân vật của anh gọi thế nào ? Em chỉ hiếu kỳ thôi.
Nếu thấy không tiện, anh không cho biết cũng được.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Có chi không tiện.
Trong trò chơi ta gọi là Thiếu Quân.
Lý Minh kinh hãi thất thanh :
- Đệ nhất thần bí nhân vật.
Giang Phong nhìn gã há hốc miệng, chỉ cười thầm.