Vương Mệnh

Chương 174: Số Phận Ngân Long Trại






Sau khi phân chia xong trang bị vũ khí, mọi người lại tiếp tục chia vật tư.

Tuy chỉ đáng mấy đồng tệ, nhưng có còn hơn không.

Trừ một vài trường hợp đặc thù, mọi người cũng không ai dư giả gì.

Ai nấy hầu như đều hài lòng với phần chiến lợi phẩm được chia.

Thật ra thì khi tham gia Thiên Lang quân đoàn, không ai tưởng được rằng chiến lợi phẩm lại khả quan đến thế, do đó, không khí hoan hỉ tràn ngập toàn trường.
Xong đâu đấy, Triệu Tiếu Thiên lại quay sang hỏi Thiên Lang :
- Thiên Lang huynh đệ.

Huynh đệ định xử lý Ngân Long trại thế nào ?
Thiên Lang mỉm cười hỏi :
- Triệu huynh có đề nghị gì không ?
Triệu Tiếu Thiên hấp háy mắt, đôi mắt xoay tròn ra chiều suy nghĩ, rồi mới nói :
- Hay là chúng ta dùng Ngân Long trại làm căn cứ địa để phát triển lực lượng, tham gia tranh bá thiên hạ.
Nhiều người khen phải, tán thành ý kiến của họ Triệu.

Tranh bá thiên hạ, xưng hùng giang hồ a.

Chỉ nghĩ đến thôi là ai nấy đều cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

Một người nào đó trong bọn nói :
- Ngân Long trại hiện giờ hoàn toàn có thể xem là Thiên Hạ Đệ Nhất thôn làng.

So với điều kiện để thăng lên Hương cấp cũng không còn xa nữa nha.
Ai nấy lại luôn miệng khen phải.

Sau khi cướp đoạt hơn mười tòa thôn của Thiên Long Bang, Thiên Lang bắt được hơn hai trăm NPC thôn dân, giờ đây đều đã cho nhập tịch vào Ngân Long trại, khiến cho dân số của trại đã tăng lên đến 341 người.

Đó là chưa kể đến 14 người dân được Thiên Lang giữ lại vì họ là những chức nghiệp ở Thiên Ân làng chưa có.

Giờ đây, Ngân Long trại có dân số đông nhất trong tất cả các nhị cấp thôn làng của người chơi, và cao gần gấp đôi so với dân số của ngôi làng đứng ở vị trí thứ hai.
Thấy ai nấy đều hăng hái tính chuyện tranh bá thiên hạ, Thiên Lang tủm tỉm cười, nói :
- Tranh bá thiên hạ cần rất nhiều nhân tài vật lực.

Được các huynh đệ góp sức, tin rằng mọi người cũng không ngại khó khăn gian khổ, vấn đề nhân lực không đến nỗi phải lo lắng nhiều.

Thế nhưng, tài lực vật lực chúng ta vẫn còn rất thiếu thốn, không tranh nổi với các đại bang hội đâu.
Một gã tiểu đệ hỏi :

- Đại ca không muốn tranh bá thiên hạ sao ạ ?
Thiên Lang lắc đầu nói :
- Không phải không muốn, mà lực bất tòng tâm nha.
Triệu Tiếu Thiên đề nghị :
- Huynh đệ hãy thử tính đến việc đi theo một NPC thế lực để được viện trợ mà phát triển thế lực của mình.
Thiên Lang hỏi :
- Ý Triệu huynh là …
Triệu Tiếu Thiên nói :
- Nếu huynh đệ muốn theo về Cửu Khúc Liên Hoàn trại, ta có thể giới thiệu cho.

Cửu Khúc Liên Hoàn trại nhân tài vật lực phong phú, chắc chắn sẽ giúp được nhiều cho huynh đệ.

Hơn nữa, huynh đệ nhất biểu nhân tài, thế lực hùng hậu, chắc chắn sẽ rất được coi trọng.
Hóa ra gã định dụ Thiên Lang gia nhập Cửu Khúc Liên Hoàn trại.

Ý đồ của gã quá rõ ràng.

Chỉ cần Thiên Lang gia nhập Cửu Khúc Liên Hoàn trại, gã ta với thân phận thiếu tộc trưởng, Thiên Lang chắc chắn sẽ trở thành thuộc hạ của gã.

Thiên Lang cũng chỉ cười thầm chứ không nói rõ ra.

Nếu như muốn theo NPC thế lực, thà rằng theo An Phú Trấn còn hơn.

Ai lại bỏ gần tìm xa mà chạy đến tận Đông Hải tầm cầu viện trợ.

Ân nghĩa của “Viện trưởng đại nhân” Thiên Lang vẫn luôn nhớ mãi.

Nếu không được “Viện trưởng đại nhân” chiếu cố thì đã không có Thiên Lang như ngày nay.
Chỉ có Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng tay phe phẩy quạt, mắt ngước nhìn trời, hắng giọng nói :
- Không nên.

Không nên.
Triệu Tiếu Thiên trừng mắt nhìn gã, trầm giọng hỏi :
- Sao lại không nên ?
Hoàng Thắng càng ưỡn ngực, đầu ngẩng cao thêm, thong thả nói :
- Không nên tức là không nên.

Có vậy mà cũng phải hỏi.
Triệu Tiếu Thiên tức giận quát :
- Gã thầy bói ngươi chỉ giỏi quanh co.


Nếu không nói cho rõ ràng, đừng trách cây thương trong tay ta sao vô tình.
Hoàng Thắng vừa phe phẩy quạt vừa lắc đầu nói :
- Quân tử động khẩu bất động thủ.

Tiểu nhân động thủ bất động khẩu.

Ngươi định làm quân tử hay tiểu nhân ?
Triệu Tiếu Thiên cười gằn :
- Tiểu nhân động thủ bất động khẩu.

Quân tử vừa động khẩu vừa có thể động thủ, miễn sao có lý do rõ ràng.

Ngươi xem ta có lý do rõ ràng hay không ?
Hoàng Thắng lắc đầu than thở một mình, nhưng thanh âm lại khá lớn, mọi người đều nghe rõ :
- Trẻ con khó dạy dỗ.

Ai !
Triệu Tiếu Thiên nộ khí xung tâm, mũi thương nhắm họ Hoàng thúc tới.

Hành động đột ngột khiến ai nấy đều kinh hãi.

Nhưng rồi mọi người càng kinh ngạc hơn, khi thấy mũi thương chừng nhưng đâm xuyên qua người họ Hoàng, mà cuối cùng lại đâm trật mục tiêu.

Khi mũi thương đến gần, thân ảnh họ Hoàng chợt nhòe đi, rồi lại xuất hiện ở ngay bên cạnh, cách không xa vị trí cũ.

Ai đó thốt lên :
- Thuấn di.
Thuấn di, cách gọi tắt của thuấn gian di động, hay di động tức thời, là một kỹ năng đặc biệt rất được người chơi yêu thích, bởi nó thể hiện được tư cách “cao nhân”.

Hoàng Thắng sau khi thi triển kỹ năng này, mọi người đều thấy thân phận địa vị của gã càng cao lớn hơn.
Triệu Tiếu Thiên thu thương về, chống thương xuống đất, tay chỉ mặt họ Hoàng hỏi :
- Ngươi … ngươi biết thuấn di ?
Hoàng Thắng ung dung nói :
- Tiểu công phu.

Chỉ là tiểu công phu mà thôi.

Không đáng nhắc đến.


Không đáng nhắc đến.
Cả bọn nghe nói đều ngã lăn ra đất, mắt trợn tròn.

Một gã chắp tay vái dài nói :
- Bố Y đại ca.

Cho tiểu đệ xin đi.

Đại ca cứ nói kiểu đó, bọn tiểu đệ đều lên tăng xông hết thôi.

Thuấn di mà là tiểu công phu, không đáng nhắc đến ư ? Nếu vậy đại ca chỉ chỗ cho tiểu đệ học với.
Hoàng Thắng gõ nhẹ quạt vào đầu, tủm tỉm cười nói :
- Ác.

Không phải ta không muốn chỉ.

Nhưng lão sư phụ dạy ta môn đó đã đi vân du tứ hải, ta cũng không biết hiện đang ở đâu nữa, làm sao chỉ được.
Tuy ngoài miệng nói vậy, trong lòng gã lại thầm hô may mắn vì Triệu Tiếu Thiên không tiếp tục tấn công nữa.

Kỹ năng này đúng là tiểu công phu, bởi hiệu quả tuy không tệ lắm, nhưng lại rất tiêu hao pháp lực, chỉ có thể sử dụng vài lần khi muốn ra vẻ “cao nhân”, hay trong tình trạng khẩn cấp để cứu mạng, chứ trong chiến đấu không có mấy hiệu quả.

Muốn thuấn di 1 mét, tiêu hao đến 100 pháp lực, có thể tăng gấp đôi hoặc giảm một nửa.

Khi nãy gã đã tiêu hao 50 pháp lực để thuấn di nửa mét, quả là tiêu hao không nhỏ a.

Nhưng dù sao thì hiệu quả cũng rất đáng phấn khởi.
Mọi người đang bàn tán về kỹ năng “lợi hại” của họ Hoàng, chợt Thiên Lang nói :
- Ta có việc cần đăng xuất một lúc.

Mọi người ở lại giữ trại cẩn thận nha.
Nói xong, thân ảnh mờ dần, rồi biến mất.

Thiên Lang đã thoát khỏi trò chơi.

Ai nấy đưa mắt nhìn nhau.

Thấy Hoàng Thắng vẫn tủm tỉm cười, một người hỏi :
- Bố Y đại ca.

Đại ca có biết Thiên Lang đại ca gặp phải chuyện gì không ?
Hoàng Thắng bấm ngón tay tính toán, ra vẻ suy tư, rồi mới thong thả nói :
- Được rồi.

Tính được rồi.

Thiên Lang huynh đệ đăng xuất để liên hệ khách hàng.
Khách hàng ? Ai nấy nhìn nhau ngạc nhiên.


Không biết thì hỏi là truyền thống tốt đẹp.

Một người nào đó liền hỏi ngay :
- Khách hàng gì vậy ?
Hoàng Thắng tủm tỉm cười đáp :
- Thiên Lang huynh đệ đã đăng tin trên diễn đàn rao bán Ngân Long trại để lấy tiền chia cho mọi người.

Thiên Lang huynh đệ cho rằng công chiếm Ngân Long trại ai cũng có công, nên ai cũng phải có phần.
Mọi người cả kinh.

Rao bán Ngân Long trại a.

Thần sắc cả bọn đều lộ vẻ vừa kinh hãi vừa tiếc nuối, kể cả Triệu Tiếu Thiên cũng vậy.

Chỉ có duy nhất họ Hoàng là vẫn tự nhiên như thường.

Thật ra kế hoạch này gã và Thiên Lang đã bàn bạc với nhau từ trước, nên cũng không có gì đáng phải kinh ngạc.
Giữa lúc này, mọi người chợt nghe ngoài phía cổng trại có tiếng người hỏi :
- Cho hỏi Thiên Lang huynh đệ có ở đây không ?
Rồi nghe tiếng gã huynh đệ phụ trách canh phòng đáp :
- Thiên Lang đại ca có việc vừa thoát khỏi trò chơi.

Không biết huynh tìm Thiên Lang đại ca có việc gì không ?
Người kia nói :
- Cũng có chút việc.

Nếu không có Thiên Lang thì ta tìm gã thầy bói Hoàng Bố Y cũng được.

Gã ta có ở đây không ?
Gã huynh đệ phụ trách canh phòng đáp :
- Có.

Có.

Huynh vào quảng trường trung tâm, thấy người nào cầm chổi lông gà, à không … cầm quạt lông gà thì chính là Bố Y đại ca.
Hoàng Thắng đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng.

Triệu Tiếu Thiên bật cười ha hả.

Những người khác thì nhìn ra với vẻ hiếu kỳ.

Lát sau, một thanh niên vận tế tự pháp bào, đầu đội tế tự đạo quan, lưng thắt tế tự yêu đái, tay cầm tế tự quyền trượng, … toàn thân tế tự trang bị tuyền trắng tinh anh, hiển lộ phong thái tôn quý thánh khiết.
Tế tự, chức nghiệp hiếm và rất quan trọng.

Ai nấy đưa mắt nhìn nhau.