Vương Mệnh

Chương 148: Công Chiếm Đồng Lăng






Chiến cục diễn biến quá nhanh đến nỗi cả NPC và người chơi đều không ngờ được.

Chỉ sau một ngày, toàn địa hạt Man đô vốn yên tĩnh bỗng đâu chiến tranh biến địa, đâu đâu cũng xuất hiện chiến sự.

Hơn ba mươi bang hội lớn nhỏ chia nhau công chiếm các thôn trấn, lược đoạt tài nguyên, trang bị vật tư.

Một số vị trí hiểm yếu cũng có người trấn giữ, ngăn chặn không cho Man binh cứu viện.
Man tộc chỉ còn lại một tòa Man đô (cấp độ Phủ Thành) với hơn hai vạn thủ thành quân.

Đó là toàn bộ binh lực còn lại của Man tộc trong khu vực.

Viện binh từ chiến trường Phần Dương nhanh lắm cũng phải ba ngày nữa mới về đến nơi.

Hơn nữa, còn phải để lại binh lực phòng thủ quan ải, tối đa hồi viện chỉ khoảng 10 vạn quân.
Hiện tại, trên các diễn đàn liên tục đăng tải tình hình chiến sự ở Man đô.

Vô số ánh mắt người chơi đều hướng về nơi ấy.

Vô số “phóng viên chiến trường” xuất hiện ở mọi nơi xảy ra chiến sự, liên tục đưa đến người xem những thông tin mới nhất.

Hàng vạn người chơi lũ lượt đổ về An Phú Trấn.

Giang Phong phải điều động toàn bộ Thuyền bè, mỗi ngày hai chuyến, với tốc độ cao nhất vận chuyển người chơi đến Phong Khê Thành.

Tính ra có thêm cận ba vạn người chơi tham chiến mỗi ngày.

Tình hình chiến sự ngày càng khẩn trương.

Sự hăng hái nhiệt tình của những người tham chiến càng làm cho những người còn lại nhiệt huyết cao trướng, nhanh chân tiến đến Man đô.
Thôn trấn đều đã bị công chiếm, tài nguyên vật tư đều đã bị lược đoạt, hàng vạn người chơi bắt đầu truy sát những người chơi thuộc Man tộc trận dinh, lấy lại thể diện sau khi bị đả áp ở chiến trường Phần Dương.

Do các phần tử tinh anh đều tập trung ở Phần Dương, người chơi thuộc Man tộc trận dinh ở đây yếu thế thấy rõ.

Nhiều người chơi tinh lực quá dư thừa, nhất thời hứng khởi, truy sát ra ngoài cả địa hạt Man đô.

Ai nấy đều hô : Quá đã ! Quá sướng !
Trừ địa hạt Man đô, các nơi khác đều có rất nhiều thôn làng của người chơi thuộc Man tộc trận dinh.

Trước đây, những người chơi từ Kinh tộc chuyển sang Man tộc trận dinh đều được cho kiến thôn.

Vì thế mà ở lãnh thổ Man tộc, số thôn làng của người chơi rất nhiều.
Những người chơi lỡ truy sát địch nhân ra ngoài địa hạt Man đô, nhìn thấy những thôn làng của người chơi, lập tức kêu bè gọi bạn kéo đến tấn công.

Sát tử người chơi khác, tỷ lệ bạo trang bị cao hơn sát tử NPC rất nhiều lần.

Bọn họ chiến đấu, ngoài hứng khởi còn vì muốn bạo trang bị.

Vì thế, chỉ đến hôm sau, chiến sự đã lan ra ngoài địa phận Man đô.

Lại có thêm mấy vạn người chơi tham chiến, chiến sự càng thêm ác liệt.
Dù số người chơi tham chiến ngày càng đông, Giang Phong không hề có ý định phát bố thêm nhiệm vụ.

Tưởng lệ đều do Giang Phong bỏ ra, tiếc lắm chứ.

Những người đến sau không nhận được nhiệm vụ, dù có than vãn đôi chút, nhưng cũng không ai có ý định quay trở về.

Đã đến nơi rồi, xung sát một lúc cho đã chứ.

Khoái cảm chiến đấu như lúc này, đâu phải lúc nào cũng có được.
Trong lúc người chơi hăng hái chiến đấu, Giang Phong vẫn lặng lẽ bố trí binh lực cho kế hoạch của mình.

Một sư tinh nhuệ do Vương Đại tướng quân thống lãnh đã bí mật áp sát Đồng Lăng Trấn.

Các pháp sư đoàn, tế tự đoàn do Giang lão thống lãnh hỗ trợ.

Giang Phong thân lãnh bản bộ tinh nhuệ từng tham gia Vô Danh Sơn chiến dịch áp trận.

Đồng Lăng Trấn lúc này binh lực đặc biệt không hư, chỉ còn lại hơn một nghìn thủ thành quân, cùng với vài chục vu sư của Vu Thần Điện.

Trong điều kiện hiện nay của Man tộc, lực lượng phòng thủ như thế là đã khá mạnh.

Để phòng bất trắc, Giang Phong đã huy động lực lượng đông hơn gấp 10 lần, định cường công Đồng Lăng Trấn.

Hiện Giang Phong không có nhiều thời gian.

Đợi đến khi viện quân của Man tộc về đến nơi, chiến sự sẽ không còn được thuận lợi như lúc này nữa.

Nhưng dù sao Giang Phong cũng chẳng quá lo lắng.

Man tộc giờ đây không còn thuyền bè, chỉ cần lão Nguyên Phương kiểm soát Nguyên Giang, tình huống xấu nhất, Giang Phong buộc phải bỏ khu vực Phong Khê Thành, thì phần còn lại, kể cả Thạch Khê Trấn vẫn có thể giữ vững được.
Khi đại quân kéo đến bên ngoài trấn, toàn trấn chấn động.

Nhìn địch quân dày đặc bên ngoài, phòng thủ quân lạnh cả người, chưa chiến đấu mà sĩ khí giảm sút thấy rõ.
Giang Phong cũng dẫn quân đến trước cổng trấn, dàn quân phía sau trận hình của Vương Đại tướng quân, bên cạnh lực lượng của Giang lão.

Đồng Lăng Trấn là Đại trấn, lại là yếu địa nên tường cao hào sâu, xem ra không dễ phá thành.
Giang Phong, Giang lão, Vương Đại tướng quân hội họp bàn cách phá thành.

Giang Phong nói :
- Có cách nào phá thành mà quân đội ít trận vong nhất ?
Vương Đại tướng quân nói :
- Hay là giống như lúc công chiếm Nguyên Thành.

Dùng pháp sư và cung thủ tấn công áp chế phòng thủ quân.

Dùng xung xa phá cổng trấn để quân đội tiến vào bên trong.
Giang lão nói :
- Làm vậy mất thời gian lắm.


Để đó cho lão.
Vương Đại tướng quân hoan hỉ nói :
- Giang lão tiên sinh mà chịu ra tay thì còn gì bằng.
Giang Phong nói :
- Không nên.

Đồng Lăng Trấn là đại bản dinh của Vu Thần Điện.

Chắc chắn cao thủ không ít.

Chúng ta cần bảo tồn pháp lực để lát nữa đối phó bọn họ.
Giang lão khen phải.

Vương Đại tướng quân liền phái thợ mộc theo quân khẩn cấp chế tạo xung xa.

Do có dự phòng chuyện này, lão mang theo quân khá nhiều thợ mộc, nên chỉ mất hơn một giờ đã chế tạo xong hai chiếc xung xa, tuy nhìn bề ngoài thô sơ, nhưng dùng được là được rồi.
Đại quân dàn trước cổng trấn.

Đại đao binh ở hàng đầu, trường thương binh ở hàng thứ hai, phụ trách ngăn cản địch quân xuất thành phản công.

Phía sau là cung thủ, rồi đến pháp sư đoàn và tế tự đoàn.

Do cần đối phó vu sư nên trong trận chiến này, tế tự không chỉ cứu chữa sĩ binh thọ thương mà còn là lực lượng tấn công.
Tế tự thuật ngoài tác dụng bổ sung sinh mạng, còn có thêm tác dụng hóa giải các loại độc chất, nói văn hoa là tịnh hóa tà ác.

Dùng tế tự đối phó vu sư là thích hợp nhất, với điều kiện tế tự phải được quan quân bảo hộ, bởi vu sư còn có thể công kích, chứ tế tự thì không (cho đến lúc này thì không).
Nhất thanh lệnh hạ, một trường kinh điển công thành chiến lại chính thức khai khải.

Cung thủ, pháp sư tập trung hỏa lực tấn công phía cổng trấn và khu vực phụ cận.

Cung thủ bên phía thủ thành quân cũng lập tức đối xạ, nhưng gặp phải hỏa lực mạnh hơn gấp hai mươi lần, hoàn toàn bị áp chế.

Sau gần nửa giờ, hơn hai trăm Man binh cung thủ hoàn toàn tử trận.

Quân đội của Giang Phong cũng trận vong chừng ấy người.
Ngạnh chiến Giang Phong không thích chút nào, bởi thiệt hại quá lớn, nhưng lần này đành phải chấp nhận.


Đương nhiên, Giang Phong không thể bỏ qua cơ hội cứu tiền, à không, cứu mạng sĩ binh.

Hồi sinh thuật liên tục được thi triển.

Trung bình mỗi một phút Giang Phong có thể thi triển Hồi sinh thuật một lần.

Đó là khoảng thời gian an toàn để bảo đảm pháp lực luôn đầy.

Mỗi lần thi triển Hồi sinh thuật tiêu hao 500 pháp lực.

Giang Phong tự thân hồi phục 10 pháp lực/ giây.

Cộng thêm khoảng thời gian thi pháp, mất khoảng một phút để bổ sung đầy pháp lực.

Còn nếu sử dụng đại lam, thời gian rút ngắn lại chỉ còn khoảng 30 giây.

Có điều đại lam mắc quá, Giang Phong không dùng.

Một phút thì một phút vậy.
Man binh cung thủ toàn thể trận vong khiến cho sĩ khí của phòng thủ quân giảm nhanh.

Man tướng đành phải điều động vu sư lên thành tường tham gia phòng thủ.

Đây là số vu sư trực thuộc quân đội Man tộc, đẳng cấp không cao, chứ không phải đại vu sư của Vu Thần Điện.
Vu sư lên thành tường, lập tức niệm chú, bắt vu ấn, điều động đại lượng độc vật tràn xuống thành tường tấn công đối phương.

Có vu sư pháp lực cao cường, điều khiển được hơn trăm độc vật.

Nhưng cũng có vu sư pháp lực yếu kém, chỉ điều khiển được vài mươi độc vật.

Tính ra có khoảng năm nghìn độc vật xuất hiện trên chiến trường, lớn nhỏ đủ loại.

Những loại phổ thông độc vật như rắn rết, bọ cạp mọi người cũng đã quá quen rồi, đối phó không khó, nhưng lần này còn xuất hiện cả ong độc.

Phải là đại vu mới có thể điều khiển được ong độc, mà cũng không phải đại vu nào cũng có thể, cần phải có pháp lực cao siêu mới được.

Ong độc nhỏ xíu, lại biết bay, xem ra rất khó đối phó.