Lại nói, hàng nghìn bang chúng tinh anh của Linh Sơn Bang khẩn trương nhưng trật tự lướt nhanh trong hẻm núi, quang cảnh tráng quán vô cùng.
Cả mặt đất đều rung rinh chẳng kém gì đại đội kỵ binh xung phong.
Qua đó thấy rằng bọn họ rất có kỷ luật và được huấn luyện tốt.
Cả bọn hành quân tốc độ cực nhanh, thoáng chốc là đã đến đoạn cuối hẻm núi.
Phía trước không xa, mọi người đã nhìn thấy không gian không khoáng.
Ai nấy đều có cảm giác nhẹ nhõm.
Cả Linh Sơn Bang chủ cũng không khỏi hoài nghi cảm giác của mình.
Đột nhiên, một hồi tù và rúc lên.
Đó là hiệu lệnh tấn công mà Man binh hay dùng (Kinh tộc ưa thích dùng tiếng trống làm hiệu lệnh hơn).
Vậy là cảm giác của Linh Sơn Bang chủ đã thành hiện thực.
Địch quân phục kích.
Từ hai bên sườn núi, hơn nghìn người chơi thuộc Man tộc trận dinh xuất hiện dày đặt.
Một số ít sử dụng cung tên tấn công những người bên dưới, nhưng đa số thì dùng đá tảng.
Có người dùng những tảng đá nhỏ tấn công địch nhân, cũng có nhiều người khác phụ trách xô những tảng đá lớn xuống cản đường.
Toàn hẻm núi loạn thành một đoàn.
Tiếng la hét quát tháo vang rền.
Linh Sơn Bang chúng tuy tinh nhuệ, nhưng trừ pháp sư và số ít cung thủ, những người khác không cách nào tấn công kẻ địch ở trên cao được, chỉ còn cách cố gắng tránh đòn và cướp đường thoát ra ngoài hẻm núi.
Tình thế hiểm nghèo.
Linh Sơn Bang chủ cố gắng chỉ huy bang chúng dọn dẹp chướng ngại vật mở đường thoát khỏi vòng mai phục.
Đến lúc này, gã mới chợt nhận ra một điều, không phải lúc nào lực lượng và tiền tài đều mang đến thắng lợi.
Linh Sơn Bang thiếu người có thể bày mưu tính kế.
Cần cải tổ.
Nhưng muốn làm gì thì làm, phải thoát khỏi đây trước đã.
Trong lúc bọn họ gần thoát khỏi vòng vây, ai nấy đều mừng rỡ, thì chợt nghe trên vách núi có tiếng hò hét vang lừng.
Ngước mắt lên nhìn.
Cả bọn hầu như đều sửng người.
Hàng trăm rắn rết, bọ cạp, nhện, … các loại độc vật bắt đầu được vu sư xua xuống.
Tên và đá còn dễ tránh, thứ này đau đầu a.
Cả bọn chỉ còn cách gia tăng tốc độ, cố thoát nhanh khỏi hẻm núi, hầu mong giảm bớt tổn thất.
Đột nhiên, những tiếng trống trận vang lên dồn dập.
Đó là tiếng trống lệnh tấn công mà bọn họ không lạ gì.
Ai nấy đều thầm hy vọng viện binh sẽ đến, dù không ai biết rằng có phải thật là viện binh không.
Dù sao thì hy vọng cũng là động lực giúp bọn họ vượt qua khó khăn.
Cả bọn còn đang cầu nguyện viện binh đến kịp thì chợt phát hiện địch nhân trên vách núi không còn bắn tên và ném đá xuống nữa.
Cơ hội không thể bỏ lỡ.
Mọi người ai nấy nhanh chân thoát ra khỏi chiến trường.
Thoát ra ngoài hẻm núi, bọn họ mới kịp nhìn lại chiến trường.
Trên mỗi vách núi đều có hơn nghìn quan quân đang triển khai tấn công những kẻ phục kích - người chơi thuộc Man tộc trận dinh.
Quan quân đông hơn gấp bội, lại có đẳng cấp cao hơn, trang bị tinh lương, từ trên đánh xuống, sĩ khí cực cao, truy đuổi chém giết địch nhân không còn manh giáp.
Đặc biệt là hai viên tướng quân, múa tít vũ khí xông vào chém giết đối phương cứ như hổ xông vào giữa đàn dê.
Chẳng mấy người có thể địch nổi một chiêu.
Mỗi khi hai gã sử dụng võ kỹ, sát tử một lúc bốn, năm địch nhân, những người quan chiến phía dưới đều không ngớt trầm trồ thán phục.
Linh Sơn Bang chủ đang mải theo dõi cuộc chiến, đột nhiên nghe một gã thuộc hạ kêu lên :
- Ai kia ? Dường như là Thiên Lang.
Gã đưa mắt nhìn thuộc hạ, rồi nhìn theo hướng gã ta chỉ.
Rồi lại nheo mắt nhìn cho kỹ hơn.
A.
Đúng rồi.
Chính là Thiên Lang huynh đệ chứ không ai khác.
Y đang cùng bản bộ binh mã xông sát, tấn công những kẻ phục kích.
Sao y lại có mặt ở đây nhỉ ? Trùng hợp chăng ?
Nói về Thiên Lang, sau khi phát hiện con rắn động bò ngang khu vực Hổ vàng, cảm thấy khả nghi, liền nhẹ nhàng lần theo phía sau.
Đi theo con rắn, bọn họ đến trước một sơn động.
Con rắn bò vào trong, còn bọn Thiên Lang ẩn bên ngoài lắng tai nghe ngóng.
Và bọn họ đã nghe được một tin tức trọng đại.
Hơn nghìn người chơi sẽ tổ chức phục kích Linh Sơn Bang trên đường tiến quân về Man đô.
Bọn họ là một liên minh bang hội thuộc Man tộc trận dinh, nhận được nhiệm vụ quấy nhiễu, cản bước tiến địch quân, để Man binh có thêm thời gian tập trung lực lượng phòng thủ Man đô.
Nghe được tình báo, bọn Thiên Lang lập tức trở về thành, đến Phủ Đường hồi báo.
Giang Phong đã ghi công cho Thiên Lang 200 công huân, hai gã Tiểu Vương, Tiểu Lý mỗi người 100.
Sau đó cho ba gã cùng quan quân lên đường tiến hành phản phục kích.
Quan quân cho thám báo theo dõi địch nhân, rồi bố trí phục kích ở phía trên chỗ địch nhân mai phục.
Địch nhân toàn là người chơi, cảnh giác tính không cao, lại hoàn toàn thiếu quân sự tố chất nên đã không phát hiện có gì lạ thường.
Trong hàng ngũ địch quân, chỉ có số độc vật do vu sư điều khiển là đối quan quân có ít nhiều uy hiếp, vì thế quan quân chờ đến khi vu sư tham chiến mới đại lực tấn công.
Quan quân thế như phá trúc, sát địch nhân kêu trời trách đất không thôi.
Binh bại như sơn đảo.
Trước tình thế bị đồ sát, địch nhân toàn tìm đường đào tẩu, không ai có ý định tiếp chiến, mà dù có ý định tiếp chiến cũng chẳng cầm cự được mấy chiêu.
Soạt, soạt, soạt.
Vài ba đao là miễn phí hồi thành.
Quan quân sát tử chiến sĩ, còn đối pháp sư và vu sư thì lại dùng phương pháp khác, hai binh sĩ tấn công một địch thủ, chỉ mấy chiêu là có thể khống chế được.
Sau đó trói lại, áp giải về thành.
Giang Phong đã quyết định bắt sống những người chơi là pháp sư và vu sư, đem giam vào Đại lao ba ngày, để bọn họ không thể hạ hoạt, tiếp tục tham gia chiến dịch.
Chiến sự đột nhiên bùng phát, và kết thúc cũng rất nhanh.
Toàn trường hỗn loạn một lúc, rồi nhanh chóng bị quan quân dập tắt.
Giữa lưng chừng núi, làm sao dễ dàng đào thoát cho được.
Toàn bộ người chơi tham gia phục kích đều bị quan quân tiêu diệt hoặc bắt sống.
Sau khi chiến sự kết thúc, quan quân thu dọn chiến trường, kiểm điểm chiến lợi phẩm.
Một viên tướng quân đi xuống chỗ bọn Linh Sơn Bang.
Linh Sơn Bang chủ bước ra nghênh đón, chắp tay nói :
- Ta là Linh Sơn Bang chủ, cùng mọi người đa tạ tướng quân đã viện trợ.
Viên tướng gật đầu, nói :
- Ngươi lãnh quân đánh trận sao mà kém cảnh giác thế ? Chút nữa là toàn quân trận vong hết rồi.
Linh Sơn Bang chủ ngượng ngùng ấp úng không biết nói sao.
Lần này đúng là gã đã kém cảnh giác, không nghĩ đến chuyện đối phương có thể tấn công, đừng nói là phục kích.
Gã chỉ nghĩ đến việc đem quân đến Tây Xương Trấn, rồi công thành, không đề ra kế hoạch dự phòng nào khác.
Trong ý nghĩ của gã toàn là những cách chiến đấu theo kiểu kinh điển : dàn trận, xung phong, … Đến lúc này, gã mới nhớ đối thủ chủ yếu của gã đến từ phương đông.
Viên tướng lại nói :
- Đại tướng quân truyền lệnh : các ngươi hành quân đánh trận mà kém cảnh giác, làm nguy hại toàn quân, sẽ bị trừ 5% công huân.
Linh Sơn Bang chủ cả kinh, chắp tay nói :
- Tướng quân.
Tướng quân lượng tình …
Công huân không thể trừ được a.
Sự quan trọng đại, gã đưa mắt nhìn bọn thủ hạ.
Cả bọn toàn lực phát động công thế … năn nỉ.
Viên tướng lắc đầu, xua tay nói :
- Được rồi.
Nếu các ngươi có lòng thành, có thể sẽ không bị trừ công huân.
À.
Ta thấy các ngươi cũng tội, có thể cho các ngươi biết một thông tin rất quan trọng.
Lòng thành.
Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau.
Nếu tiền tài có thể tiêu tai giải họa, bọn họ cũng không tiếc.
Chỉ không biết viên tướng quân muốn bao nhiêu mà thôi.
Viên tướng nhìn thái độ bọn họ, biết ngay bọn họ đang nghĩ gì, khẽ cười nói :
- Ta không thể nhận hối lộ của các ngươi.
Nhưng nếu sau chiến dịch, các ngươi hiến cho Quan phủ toàn bộ những thứ chiến lợi phẩm không thuộc chiến lược vật tư, sai phạm lần này không nhắc đến nữa.
Cả bọn lại nghe được một từ mới : chiến lược vật tư.
Vốn tinh minh, Linh Sơn Bang chủ hỏi ngay :
- Tướng quân.
Thế nào là chiến lược vật tư ạ.
Viên tướng giải thích :
- Vật tư chia làm hai loại : chiến lược và phi chiến lược.
Chiến lược vật tư lại bao gồm tài nguyên và quân sự vật tư.
Tài nguyên là đá, gỗ, lương thực.
Quân sự vật tư là vũ khí, khải giáp, những trang bị dùng trong chiến đấu.
Đó là những thứ không thể thiếu đối với một lãnh địa, dù lớn hay nhỏ.
Còn phi chiến lược vật tư, vẫn được gọi là trang sức phẩm, gồm những vật dùng để trang trí, tranh ảnh, thơ văn, sử sách, gốm sứ, châu ngọc, … Sao ? Ý các ngươi thế nào ?
Linh Sơn Bang chủ suy tính thật nhanh.
Phi chiến lược vật tư chủ yếu tác dụng là để trang trí, đối với lãnh địa cũng không thật cần thiết, mà nếu cần thì bỏ tiền ra mua cũng được.
Bọn họ thật sự cần là tài nguyên và trang bị chiến đấu.
Vì thế lập tức đồng ý ngay.
Viên tướng đã phái một viên văn quan đi theo bọn họ để thống kê chiến lợi phẩm.
Linh Sơn Bang chủ lại trông chờ viên tướng tiết lộ thông tin “rất” quan trọng.
Viên tướng khẽ cười, nói tiếp :
- Sau khi công chiếm được Tây Xương Trấn, ngươi nên hiến cho Quan phủ, sẽ có lợi hơn.
Linh Sơn Bang chủ cả kinh, bật thốt :
- Sao ạ ?
Viên tướng nói :
- Man tộc không dễ dàng bị tiêu diệt như thế.
Tây Xương Trấn nằm ngay phụ cận Man đô.
Khó thể chiếm lãnh lâu dài.
Chiến dịch lần này chủ yếu là lược đoạt.
Trong nhiệm vụ có nói rõ các ngươi có thể hiến cho Quan phủ hoặc tự mình làm chủ.
Nếu kẻ nào tham lam, hậu quả tự phụ, không trách ai được.
Linh Sơn Bang chủ cùng bọn thuộc hạ đều cả kinh.
Quả là thông tin trọng đại a.
Nếu như không biết được thông tin này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nghĩ lại cũng phải, Man tộc trận dinh cũng có nhiều người chơi gia nhập, đâu thể để bị tiêu diệt dễ dàng như thế được.
Không nên tham lam quá độ a.
Sau khi tỉnh thần, cả bọn nhìn lại thì viên tướng đã đi rồi.
Linh Sơn Bang chủ liền cho chỉnh đốn đội ngũ.