Đông tiến
Trong số những thị tộc di dân, có hai thị tộc đáng lưu ý.
Cả hai thị tộc này cũng như các thị tộc khác, lúc này đều chưa có tên riêng, nhưng cả hai có cùng một điểm chung : cùng đi về phía đông.
Cùng đi chung đường, đỡ đần lẫn nhau những khi khó khăn, hai thị tộc có quan hệ khá gần gũi.
Trên bước lữ trình, hai thị tộc không ngừng thu nhận những người còn sống sót của các bộ lạc bản địa, đội ngũ ngày một đông, ngày một đông hơn.
Họ đi mãi, cho đến một hôm, cảm thấy đội ngũ quá đông đảo, đi cùng nhau sẽ khó khăn trong việc tìm thức ăn, các trưởng lão quyết định chia tay.
Một thị tộc đi về hướng đông bắc, thị tộc còn lại đi về hướng đông nam.
Thị tộc đi theo hướng đông bắc, vượt qua nhiều ngọn núi, họ đến được một khu vực bằng phẳng.
Lúc này, trời đã ấm dần lên, băng tuyết đã tan nhiều.
Nơi bình nguyên đó nhiều vùng cỏ non đã mọc đầy, xanh mơn mởn.
Đàn thú nuôi mang theo hớn hở tung tăng gặm nhắm những ngọn cỏ non.
Các trưởng lão quyết định tạm dừng chân nơi đó.
Và cuộc dừng chân này kéo dài gần 200 năm (nhà nghiên cứu Nguyễn Thu Phong cho rằng là 182 năm, nhưng con số này chỉ có được từ việc so sánh số liệu giữa các tài liệu cổ của người Việt và Sử Ký Tư Mã Thiên, khó kiểm chứng độ chính xác).
Thị tộc đi theo hướng đông nam, cũng băng qua nhiều đồi núi, họ đến được ngọn nguồn của một dòng sông.
Họ tiếp tục đi men theo dòng sông về phía hạ lưu, xa dần vùng đồi núi.
Dòng sông chảy theo hướng đông nam, và họ tiếp tục đi về hướng đông nam.
Phần tiếp : Giang tộc.