Vướng Mắc Ngọt Ngào

Chương 13: Đuổi theo xe buýt




Edit: Tư Phiên

===

Thẩm Thư Dư nhìn tin nhắn anh gửi lại, trong lòng có chút chột dạ.

Cô theo bản năng quay ra sau xe buýt nhìn, cách trường học càng ngày càng xa, hình bóng chiếc xe thể thao màu đen cũng càng ngày càng mơ hồ.

Di động vang lên âm thanh nhắc nhở.

Fire: 【 Cho nên em không lấy móc chìa khoá nữa? 】

Nho nhỏ Thư: 【...Tôi vội đuổi theo xe buýt nên quên mất rồi. 】

Fire: 【 Hmm. 】

Anh dễ lừa đến thế sao?

Dư Tiểu Phong ngồi kế bên ghế phụ thấy Phó Chước nhắn tin, thì vội thò lại gần muốn nhìn một cái. Phó Chước lại trực tiếp tắt màn hình, đẩy đầu anh sang một bên.

Dư Tiểu Phong vẻ mặt ủy khuất, bĩu môi, "Như thế nào keo kiệt như vậy chứ, cậu nhắn tin cùng em gái nào thế hả?"

Phó Chước không đáp lời, chỉ nhanh tay khởi động xe.

Dư Tiểu Phong ngồi chiếc xe này một hồi cảm giác rất thoải mái. Mỗi khi xe thể thao khởi động, nhiệt huyết trong lòng anh đều sôi trào. Dư Tiểu Phong cũng thích sưu tập xe, nhưng không giống như Phó Chước mỗi năm đổi một chiếc nên đặc biệt hâm mộ. Nếu tính rõ ràng thì trong bốn năm này Phó Chước thay bốn chiếc, mỗi một chiếc đều là cực phẩm nhân gian, thừa sức chọc mù mắt người khác.

Phó Chước có rất nhiều cách giải quyết, Dư Tiểu Phong khoanh tay ôm ngực vẻ mặt khinh thường, "Cậu đối với Viện Hoa có ý gì đúng không? Ha, tôi còn lâu mới giúp cậu nhé."

Phó Chước nghe vậy thì cong môi nghiêng đầu nhìn Dư Tiểu Phong, tiện đà ấn phanh, chiếc xe thể thao việt dã phi nhanh như chốn không người. Dư Tiểu Phong chưa kịp chuẩn bị tâm lí sẵn sàng thì mình đã nghiêng về phía trước, theo quán tính đầu "Đông" một tiếng đập vào mui xe.

"Mẹ nó, cậu phải cho tôi thắt dây an toàn đã chứ." Dư Tiểu Phong hét lên trong sự đau khổ.

Phó Chước một tay đặt trên vô lăng, một tay chống đầu, anh lười nhác nhìn đường phía trước, nhưng miệng lại hướng về phía Tiểu Phong nói: "Đem ảnh chụp xoá đi."

"Ảnh chụp gì cơ?" Dư Tiểu Phong một bên cài lại dây an toàn, một bên ngơ ngác trả lời.

Vừa mới dứt, Phó Chước lại phanh gấp một cái.

"Bà nó!" Đai an toàn còn chưa vào mà Dư Tiểu Phong lại ăn hành thế này, "Rồi sao nữa, tôi chọc giận cậu hồi nào vậy, có gì khó chịu thì nói ra đi."

"Có chút khó chịu thôi."

Nói cho hết lời, Phó Chước đã đẩy cửa ra xuống xe.

Dư Tiểu Phong không rõ nguyên do thò đầu ra khỏi cửa sổ, liền thấy bác tài xế lái xe buýt phía sau đang điên cuồng nhấn loa.

Phó Chước gõ đầu Dư Tiểu Phong một cái, nói: "Đem ảnh của Thẩm Thư Dư xoá ngay, còn nữa, lái xe về kí túc xá giúp tôi."

"Hả? Tôi à? Rồi cậu đi bằng gì?"

"Tôi ngồi xe buýt về."

Dư Tiểu Phong: "????"

Cậu ta đang làm cái quỷ gì thế!

Dư Tiểu Phong bước xuống thì mới phát hiện xe thể thao của Phó Chước chắn đường chiếc xe buýt kia.

Tài xế lái xe đã có biểu hiện muốn thò đầu ra mắng hai người, Dư Tiểu Phong nhanh chóng chắp tay cúi đầu xin lỗi, vội vàng điều khiển chiếc xe tấp vào lề đường. Vẻ mặt vẫn còn hoang mang chưa hiểu gì.

Bên này Phó Chước băng qua đường rồi gõ cửa xe buýt, mọi người trên xe vừa mới ổn định cảm xúc sau cú phanh gấp của tài xế, lúc này ai ai cũng mang vẻ mặt phẫn hận nhìn anh. Nhưng Phó Chước cao ráo, lại có cổ khí chất hung thần ác sát, tài xế tưởng mình chọc phải giang hồ, làm sao còn có can đảm nói anh không phải gì nữa.

Thẩm Thư Dư đang đứng trên xe buýt cũng bất mãn không kém.

Vừa rồi xe buýt phanh gấp như vậy, trên xe người đông, theo quán tính đương nhiên cô phải bị ép thành cái bánh bao nhân thịt. Cô mau chóng khẩn trương với tay nắm lan can nên mới đứng vững được, trơ mắt nhìn tên vô lại kia lên xe.

Thẩm Thư Dư tuyệt đối không thể tin được đối phương tới tìm mình, thân hình cao lớn của anh đi lướt qua từng người, cuối cùng đứng im trước mặt cô, trong đầu Thẩm Thư Dư lúc này chỉ có hai từ: Cứu mạng.

Xe buýt một lần nữa chuyển động, vừa rồi không khí xôn xao đã dần bình ổn lại, nhưng bắt đầu có một đợt sóng khác kéo đến.

Mà đợt sóng này bắt đầu từ người mới lên xe năm phút trước - Phó Chước

Anh như là một con sóng lớn, đi đến đâu là bọt tung toé đến đó.

Phó Chước thật sự rất cao, một xe cả trai lẫn gái đông đúc như thế mà vẫn thấy rõ đầu anh. Anh cũng rất đẹp trai, mặc dù tóc hơi ngắn, nhưng toàn thân tản ra hương vị hoocmon nam tính, mấy cô gái nhỏ đứng xung quanh chốc chốc lại liếc nhìn anh một cái.

Vừa rồi hình ảnh Phó Chước bước xuống từ chiếc xe thể thao hạng sang ai cũng nhìn thấy, cả đám người chẳng thể hiểu nổi sao anh không hảo hảo ngồi trên xe đi, mắc công lên xe buýt làm gì? Anh vậy mà không chút để ý chậm rãi chen đến giữa xe buýt, quay qua quay lại vài cái rồi đứng im ở đó.

Thẩm Thư Dư theo bản năng duỗi tay sờ khẩu trang của mình, trong lòng chỉ hi vọng mình có thể biến thành không khí cho rồi. Cô thật sự sợ đối phương lúc này sẽ nói ra những lời khó nghe. Nhưng khiến Thẩm Thư Dư ngoài ý muốn là suốt năm phút đồng hồ trôi qua, cái tên vô lại trước mặt vẫn không nói một câu nào.

Phó Chước rất an tĩnh, làm mặt lạnh, bộ dáng người lạ chớ đến gần. Anh cái gì cũng không nói, hành vi khác người cũng không, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác lưu manh khó diễn tả nên lời.

Có thể khả năng này sẽ không ai tin, nhưng đây là lần đầu tiên Phó Chước lên xe buýt. Lúc vừa lên xe trả tiền làm sao anh còn chẳng biết, may mắn một cái là bây giờ thời buổi hiện đại, anh vừa lên xe liền để ý tới trả tiền bằng mã QR.[1]

[1] Mã QR (mã hai chiều), một mã ma trận (hay mã vạch hai chiều, mã phản hồi nhanh) được phát triển bởi công ty Denso Wave (Nhật Bản) vào năm 1994. Chữ "QR" xuất phát từ "Quick Response", trong tiếng Anh có nghĩa là đáp ứng nhanh, vì người tạo ra nó có ý định cho phép mã được giải mã ở tốc độ cao. Các mã QR được sử dụng phổ biến nhất ở Nhật Bản, Trung Quốc, và hiện là loại mã hai chiều thông dụng nhất ở Nhật Bản.

Lần đầu tiên đi xe buýt, Phó Chước cảm thấy có thể dùng từ ô nhiễm để hình dung.

Người chen lấn người, giống như trong không khí đều tràn ngập vi khuẩn các loại. Không có chỗ ngồi cũng chẳng quan trọng, nhưng cả lan can để cầm tay còn không có là đằng khác.

Anh thậm chí còn nhìn thấy một đôi trai gái đang nắm tay tình tứ, thật sự không hiểu nổi. Trong hoàn cảnh như vậy mà còn hứng thú được nữa à?

Lúc Phó Chước cúi đầu nhìn cô gái nhỏ rụt rè trước mặt kia, anh khẽ cong môi cười cười.

Thẩm Thư Dư vẫn luôn cúi thấp đầu, sợ chọc tới tên vô lại đối diện mình. Nhưng lâu như vậy, xe buýt cũng đã chuyển vài trạm rồi, cô rốt cuộc nhịn không được tò mò ngẩng đầu. Vừa nhấc đầu lên, tầm mắt hai người liền chạm nhau ngay tức khắc.

Phó Chước đợi thật lâu để chờ cô chủ động ngẩng đầu.

Thẩm Thư Dư nhìn thấy anh hơi hơi nhướng mày, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Anh không nói gì thêm nhưng cô lại có chút ngượng ngùng. Trời sinh cô tính quật cường, nếu đã ngẩng đầu thì tuyệt không cúi đầu lần nữa.

Vì thế hai người cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt nhau, không nói tiếng nào nhưng lại giống như thốt ra cả ngàn từ ngữ. Ánh mắt Thẩm Thư Dư mang vẻ cảnh cáo rất rõ ràng.

Người ta thường nói duỗi tay không đánh mặt đang cười, huống hồ trên xe buýt cũng không phải chỉ có mình cô, tất nhiên không thể nói thêm điều gì. Mặt khác, tên vô lại này đứng trước mặt này lại không có hành động quá đáng nào, làm cô tìm không ra chút tật xấu để xoi mói.

Trong xe người người chen lấn nhau, ép cô và Phó Chước phải xích lại gần một chút, hương vị thoải mái thanh mát trên cơ thể anh truyền đến chóp mũi của Thẩm Thư Dư.

Mùi hương này trùng với mùi hôm qua Thẩm Thư Dư ngửi được, giống như một loại xà phòng bạc hà, khiến cho người ta vui vẻ trong lòng.

Thẩm Thư Dư vẫn luôn ở kí túc xá nữ, đã ngửi qua đủ loại mùi nước hoa, nhưng bỗng nhiên cảm thấy loại mùi hương nhàn nhạt này lại làm cho cô thư thái hơn nhiều, cả người thoải mái vô cùng.

Điều làm Thẩm Thư Dư cảm thấy ngoài ý muốn là anh không nồng nặc mùi nước hoa như trong tưởng tượng của cô, bộ dáng hiền lành này cũng rất hiếm khi thấy.

Đang phát ngốc thì xe buýt đột nhiên thắng gấp.

Thẩm Thư Dư liền không kịp phòng bị bổ nhào vào lồng ngực Phó Chước.

Ngực anh rất cứng rắn, mũi của Thẩm Thư Dư bị đập đến hỏng. Lúc này cô cũng không để ý việc thẹn thùng hay không thẹn thùng, cô đau đến mức lấy tay che lại mũi, đột nhiên muốn khóc.

Thật sự là rất đau.

Lần phanh gấp này Phó Chước không dự đoán được, nhưng anh theo bản năng bảo vệ cô. Không nghĩ tiểu gia hỏa này không có nửa điểm cảm kích, còn ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

Thấy cô che lại mũi xoa xoa, Phó Chước hỏi: "Làm em đau à?"

Thẩm Thư Dư rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện:

"Cũng không phải là do anh sao, mũi tôi đập hỏng rồi đây này."

Cô cố ý nói đùa câu này, cũng biết là không phải lỗi của anh, dù sao đều do tài xế sư phó phanh gấp.

Phó Chước nhìn cô, "Không giận tôi hả?"

Anh nói, đáy mắt nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa.

Hai người này nói qua nói lại, người không rõ sự tình còn tưởng là một đôi tình nhân đang giận lẫy.

Thẩm Thư Dư hướng về phía anh duỗi tay: "Anh đem móc chìa khóa trả lại cho tôi bây giờ cũng được."

Phó Chước lắc đầu, "Em vừa rồi không phải là trốn nhanh lắm sao?"

"... Tôi đuổi theo xe buýt mà."

Cô chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, còn là một bộ dáng hiển nhiên mở miệng nói: "Gần đây xe buýt rất khó bắt, mỗi lần chờ đều chờ hơn hẳn nửa tiếng lận."

Phó Chước nghe vậy nhàn nhạt gật đầu, cũng không phản bác lại lời nói của cô.

Nhưng trong lòng lại nhịn không được bật cười.

Cũng muốn lừa anh à.

Thẩm Thư Dư thấy anh một bộ dáng không nhúc nhích, lại đưa tay hướng trước mặt anh ngoắc,"Trả lại cho tôi nha."

Lúc cô nói chuyện theo thói quen kéo dài âm cuối, nghe vào tai anh cứ như là đang làm nũng.

Phó Chước đúng là lấy móc chìa khóa ra, nhưng chỉ lắc qua lắc lại trước mặt Thẩm Thư Dư một chút rồi sau đó cất ngược vào túi mình.

Vẻ mặt anh cười đểu, "Vừa rồi là em không cần mà."

Lúc ấy thật sự là tìm đại một cái cớ để trốn đi. Ai ngờ sự tình lại thành ra thế này.

Thẩm Thư Dư hết đường chối cãi, cô rút tay lại cắn răng, "Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào hả?

"Tôi tối hôm qua đã nói rồi đấy thôi, em nhớ lại đi."

Thẩm Thư Dư: "..."

Anh ta nhớ rõ việc bao trà sữa à?

Nhưng cô thật sự không muốn cho anh biết tiệm trà sữa nơi cô làm thêm chút nào.

Xe buýt chạy băng băng trên dường, bất tri bất giác cũng đã đến nội thành. Thẩm Thư Dư biết cứ như vậy đi xuống cũng không phải biện pháp giải quyết, huống hồ cô lại không có khả năng trốn khỏi anh.

Bất đắc dĩ, cô mở miệng nhỏ khẽ nói: "... Tôi mời anh uống trà sữa vậy."

Phó Chước vừa lòng nhướng mày, " Tốt thôi."

Nói xong, tay trong túi của anh sờ thấy một vật lông xù xù. Lấy ra mới biết là trang sức hình chú chó Labrador.

《 Phúc Tinh A mới 》đã bắt đầu tiến hành event đầu tiên, trang sức thú cưng là một trong những món đồ cần phải có. Nhưng nhóm trang sức đầu tiên đưa ra thị trường Phó Chước cũng không muốn dùng tiền đem bán, xem như món quà dành tặng cho các fans của mình. Trang sức chú chó Labrador giai đoạn trước thiết kế không dưới mấy chục lần, cuối cùng cũng chọn ra được một cái mà Phó Chước thích nhất.

Thẩm Thư Dư mắt cú, cơ hồ liếc một cái liền thấy được Phó Chước lấy cái gì ra khỏi túi. Cũng cơ hồ liếc một cái, cô liền nhận ra đây là trang sức chú chó phúc tinh màu đen xinh đẹp. Buổi sáng cô quay số bên phía 《 Phúc Tinh A mới 》 Weibo chính chủ, liền lên mạng tra xét hàng loạt giải thưởng nhận được, đáng tiếc một cái là trên đấy căn bản không có.

"Anh làm sao mà có cái này thế?" Thẩm Thư Dư vì tò mò, trên mặt phát ra hào quang lấp lánh.

Phó Chước lúc này mới chú ý tới Thẩm Thư Dư đang nhìn chằm chằm con chó trên tay anh, anh dứt khoát đem trang sức chú chó Labrador này đưa tới trước mặt cô,

"Em nói cái này hả?"

Thẩm Thư Dư gật đầu.

"Thích không?" Anh hỏi.

Cô nhấp môi không nói gì.

Phó Chước dứt khoát kéo tay Thẩm Thư Dư, đem vật trang sức đặt vào lòng bàn tay cô, "Thích thì tôi cho em."

===