Về mang thai.
Người đã kết hôn mới biết quá trình tổ chức hôn lễ sau cả ngày mệt mỏi bao nhiêu.
Tuy rằng hôn lễ này có một không hai đối với Thẩm Thư Dư, cũng khiến cô cả đời không quên, nhưng sau khi hôn lễ kết thúc cô mệt đến mức nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.
Thật là mệt quá, suy cho cùng vẫn phải đi theo truyền thống, không nói tới đi kính rượu từng bàn một, miệng còn phải chào hỏi không ngừng. Chờ kính rượu xong, Thẩm Thư Dư chỉ cảm thấy tay chân mình còn có miệng đều mỏi nhừ.
Thực ra cô không uống rượu, đều dùng Sprite thay thế.
Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư mặc lễ phục nằm trên sô pha ngủ thiếp đi, anh đau lòng không thôi.
Bởi vì hai gia đình ở hai nơi khác nhau, cho nên hôn lễ này sẽ được tổ chức hai đợt, một đợt ở bên nhà Thẩm Thư Dư, một đợt thì ở bên nhà Phó Chước.
Đây là buổi hôn lễ thứ hai được tổ chức ở bên nhà Phó Chước. Địa điểm ở ngay tại ngôi nhà giống như pháo đài của Phó Chước. Hôn lễ này cũng mời một phần họ hàng của Thẩm Thư Dư tới tham dự, không nói tới bao trọn vé máy bay đi về và nơi ở lại, còn chăm sóc hết sức thỏa đáng.
Khách khứa còn chưa tiễn đi hết, Phó Chước cũng bất chấp mọi việc trực tiếp bế Thẩm Thư Dư về phòng. Đám khách khứa và họ hàng đã có ba anh thu xếp, không ai dám phàn nàn nửa câu. Nhưng có nhẹ nhàng bao nhiêu thì Thẩm Thư Dư vẫn tỉnh lại.
“A, sao em ngủ mất rồi?” Thẩm Thư Dư vội vàng giãy dụa muốn đứng dậy, cô biết còn họ hàng bạn bè phải đưa tiễn.
Phó Chước đè Thẩm Thư Dư lại, bảo cô ngủ tiếp: “Dưới lầu có người lo rồi, em mệt thì ngủ đi.”
Lúc này Thẩm Thư Dư mới thả lỏng, thuận tiện duỗi lưng một cái.
Sao cô lại mệt như vậy chứ?
Thẩm Thư Dư lại đi vào giấc ngủ lần nữa, cơ mà chỉ dùng một phút đồng hồ cô liền tiến vào giấc ngủ sâu. Phó Chước ngồi ở mép giường nhìn cô một lúc, sau đó anh xoay người lại đến phòng vệ sinh lấy đồ tẩy trang.
Hôm nay Thẩm Thư Dư trang điểm, cô thích cái đẹp nói không thể để anh mất mặt. Thực ra thường ngày khi ra ngoài Thẩm Thư Dư cũng hay trang điểm, con gái trang điểm một chút thì hình như tâm trạng sẽ tốt lên.
Cô trang điểm vào trông hết sức tinh xảo, quả thực giống như một con búp bê.
Phó Chước làm một người chồng tốt tuyệt thế đương nhiên phải biết làm sao tẩy trang cho vợ. Trên thực tế anh đã giúp cô tẩy trang vài lần. Dưới sự kiên nhẫn chỉ bảo của Thẩm Thư Dư, Phó Chước là trai thẳng siêu vô địch không biết nước tẩy trang dầu tẩy trang là thứ gì, hiện tại anh đã biết để tẩy trang thì phải dùng nước tẩy trang phối hợp với bông gòn.
Lúc này trong nhà chỉ có kem tẩy trang, Phó Chước nặn ra một ít trên tay, sau đó tẩy trang cho Thẩm Thư Dư một cách cẩn thận.
Thẩm Thư Dư vốn đang ở trong giấc ngủ lúc này hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cô không mở mắt ra, mà hưởng thụ phục vụ mát xa của chồng cho mình.
Đợi khi tẩy trang gần xong, cô cười hì hì mở mắt ra nhổm dậy hôn mạnh một cái trên má Phó Chước.
Cô nghi ngờ anh cố ý làm cô tỉnh.
Nhưng mà Phó Chước lại có vẻ vô tội: “Anh làm em tỉnh hả?”
Thẩm Thư Dư dính sát người Phó Chước quấn lấy anh, cô quyến rũ anh: “Anh muốn cùng nhau tắm không?”
Bận rộn cả ngày, hiện tại toàn thân đều dính nhớp. Bảo cô cứ vậy ngủ cô ngược lại không ngủ được. Phó Chước nhận được chỉ thị không nói hai lời đi mở bồn tắm.
Dù sao cũng phải nói, đêm tân hôn không giống như trong tưởng tượng của Thẩm Thư Dư.
Vợ chồng son ngâm nước tắm xong thì cùng nhau lên giường nằm, căn bản không kịp làm gì, Thẩm Thư Dư vừa nhắm mắt là vùi trong khuỷu tay anh ngủ say sưa. Lần này Phó Chước thật sự sợ làm cô thức tỉnh, anh hoàn toàn không dám có động tác lớn gì.
Đêm nay Phó Chước nằm mơ, anh mơ thấy Thẩm Thư Dư sinh ra một bé trai bụ bẫm.
Cảnh trong mơ chân thật không thôi, thậm chí sau khi anh tỉnh lại vẫn còn chìm trong cảm xúc đó. Vì thế sáng hôm sau Phó Chước bèn đưa Thẩm Thư Dư đến bệnh viện tư nhân làm kiểm tra, lần kiểm tra này là đúng.
Thẩm Thư Dư mang thai rồi.
Tin tức lộ ra ngay, dù là người nhà của Thẩm Thư Dư hay là người nhà của Phó Chước ai ai cũng vui mừng. Đây quả thật là song hỷ lâm môn.
Trên bản báo cáo kiểm tra cho thấy Thẩm Thư Dư đã mang thai hơn bốn mươi ngày, kinh nguyệt của cô luôn không chính xác cho nên cũng không để ý tới. Muốn nói thì dạo này cơ thể không phải không có thay đổi, chỉ là quá nhỏ khiến người ta bỏ qua.
Dựa theo kế hoạch trước đó, sau khi Thẩm Thư Dư mang thai thì sẽ không đi làm nữa chuyên tâm dưỡng thai.
Thẩm Thư Dư vốn tưởng rằng ngày tháng không đi làm sẽ rất nhàm chán, nhưng sau khi bị ốm nghén, cô mới cảm thấy may mắn, quyết định không đi làm sáng suốt bao nhiêu.
Trong bốn tháng đầu, Thẩm Thư Dư nôn rồi ăn ăn rồi nôn, mỗi ngày đều bên bờ vực sụp đổ. Hơn nữa ban đêm không ngủ ngon giấc, cô đành phải bổ sung giấc ngủ vào ban ngày. Đối với cô khoảng thời gian đó quả thật chính là màu xám, mỗi khi cô ngồi bên bồn cầu nôn mửa đều sẽ bật khóc. Rất đau khổ, rất tra tấn người khác, tại sao ông trời phải đối với cô như vậy!
Phó Chước rất sợ Thẩm Thư Dư sẽ bởi vậy mà mắc chứng trầm cảm, thế là anh cũng không đi làm, mỗi ngày làm bạn với Thẩm Thư Dư. Cứ vậy trải qua bốn tháng, triệu chứng ốm nghén của Thẩm Thư Dư giảm bớt, tương ứng khẩu vị của cô cũng bắt đầu tăng mạnh.
Một khi có thể ăn thả ga, cả thế giới dường như trở nên tốt đẹp hơn.
Bởi vì ở nhà nhàn rỗi không có gì làm, Thẩm Thư Dư bèn tự mình làm quần áo cho em bé. Cô vốn có một đôi tay khéo léo, con gấu bông nhỏ trước kia tặng cho Phó Chước đến giờ vẫn còn giữ gìn cẩn thận, càng khỏi nói tới chiếc khăn quàng cổ cô đan.
Lúc này Phó Chước đã hơi ghen.
Nói lại hồi yêu nhau Thẩm Thư Dư tự tay làm vật gì đó cho anh cũng không nhiều, bây giờ lại làm quần áo mới cho em bé.
Cơn ghen của Phó Chước biểu hiện rõ ràng nhất chính là không cho Thẩm Thư Dư làm nữa, anh nói: “Mấy thứ này đến trung tâm mua sắm mua là được, em mang thai vất vả vậy còn làm mấy cái này làm gì?”
Nói tới mang thai vất vả, mỗi lần Phó Chước đưa Thẩm Thư Dư ra ngoài chơi, lần nào cũng khiến cô tiêu hao rất nhiều thể lực.
Thực ra bác sĩ cũng đề nghị phụ nữ có thai thích hợp vận động nhiều.
Khi mang thai tới tháng thứ năm, giữa hai vợ chồng cũng có thể làm một số vận động thích hợp.
Nói tới thì khiến người ta thẹn thùng, từ khi Thẩm Thư Dư mang thai hứng thú ở một phương diện nào đó hình như tăng vọt. Trước đây cô còn sợ Phó Chước tinh lực quá dồi dào, bây giờ thì hoàn toàn tương phản. Cô ngượng ngùng biểu hiện ra trước mặt Phó Chước, cũng xấu hổ hỏi một tiếng bèn lén lên mạng tra xem.
Ai biết lên mạng tìm kiếm còn có thể để lại dấu vết, khiến Phó Chước vô tình thấy được lịch sử tìm kiếm của cô.
Có chuyện gì khiến người ta ngượng ngùng hơn việc này chứ?
Mặc dù là chồng mình, Thẩm Thư Dư cũng cảm thấy mình không có mặt mũi nào để đối mặt.
Ngược lại Phó Chước rất hào phóng về phương diện này. Anh biết Thẩm Thư Dư thẹn thùng, thế là nghĩ cách dụ dỗ cô.
Bởi vậy Thẩm Thư Dư thả lỏng một tí, có việc hay không có việc đều chủ động đi khiêu khích Phó Chước.
Đó vẫn là lúc ba tháng đầu, Phó Chước rất sợ vận động mạnh sẽ làm hại đến em bé trong bụng, anh đâu dám thật sự tiến vào. Khi thật sự bị cô trêu đến mức hết cách, anh cẩn thận tiến vào từng chút một, căn bản không dám có nhiều động tác. Nhưng có trời mới biết mùi vị kia lại quá tuyệt vời, mỗi lần đều khiến anh nộp vũ khí đầu hàng.
Như vậy cho tới giờ, trong bốn tháng đầu mang thai Phó Chước gần như có thể nói là không chạm vào Thẩm Thư Dư.
Hiện tại thai nhi ổn định, anh mới dám.
Thẩm Thư Dư vốn đã gầy, mặc dù mang thai bốn tháng bụng vẫn chưa hiện rõ, nhiều lúc khi cô nằm trên giường Phó Chước cũng cảm thấy cô hoàn toàn không có dáng dấp mang thai. Nhưng phải thừa nhận là bởi vì mang thai mà vòng ngực của cô lớn hơn. Trước đây một tay anh có thể nắm giữ một cách dễ dàng, bây giờ thì không được.
Nghĩ đến tương lai có một thằng nhóc tranh giành lãnh địa của mình, trong lòng Phó Chước dâng lên một cảm xúc khác thường.
Rõ ràng anh rất thích con cái, nhưng nghĩ đến sau khi sinh ra đứa bé này nó sẽ cướp lấy tình yêu của vợ đối với mình anh liền hối hận. Có con sớm làm gì chứ? Hưởng thụ thế giới của hai người cho đã không tốt sao?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng Phó Chước lại mong chờ thời gian trôi qua nhanh hơn, anh gấp gáp muốn nhìn thấy kết tinh tình yêu của mình và Thẩm Thư Dư.
Khi mang thai tới tháng thứ sáu, bụng Thẩm Thư Dư có thể dùng mắt tường nhìn thấy lớn lên. Cùng lúc đó cô cũng rất rõ ràng cảm nhận được sự chuyển động của thai nhi.
Điều này khiến cho trực quan của người ta cảm nhận được hiện tượng kỳ diệu của sinh mệnh đang hình thành trong cơ thể mình. Ban đầu khi thai nhi động đậy rõ ràng, Thẩm Thư Dư sẽ kích động gọi Phó Chước. Nhưng không biết bởi vì cô quá kích động hay là bởi vì thằng bé trong bụng ngượng ngùng gặp bố, mỗi lần Phó Chước ba chân bốn cẳng chạy tới thì bụng Thẩm Thư Dư không có chút động tĩnh nào, dù Phó Chước kiên nhẫn ngồi canh bao nhiêu.
Cơ mà người có kiên nhẫn luôn sẽ được báo đáp.
Một lần hai lần canh chừng không thành, ba lần mười lần cũng có thể thành công chứ.
Phó Chước vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên mình nhìn thấy cái bụng của Thẩm Thư Dư động đậy, anh cẩn thận lấy tay chạm vào cái bụng tròn vo của cô, kích động đến mức chẳng nói nên lời.
Sau khi mang thai, bởi vì sự thay đổi của nội tiết tố trong cơ thể, bụng của Thẩm Thư Dư trở nên xù xì, thoạt nhìn như là quả kiwi.
Mỗi tối Phó Chước sẽ không quên một việc chính là trước khi hôn môi Thẩm Thư Dư thì anh sẽ hôn bụng cô.
Qua tháng thứ tám, chuyện khiến Thẩm Thư Dư lo lắng đã xảy ra, một vết rạn da nổi trên bụng cô. Khi nhìn thấy có vết rạn da, Thẩm Thư Dư đứng trước gương khóc to. Nói cô khác người cũng được, nói cô giả đò cũng được, nghĩ đến tương lai trên bụng bèo nhèo tràn đầy vết rạn da, cô không nhịn được bật khóc.
Tại sao làm phụ nữ phải thảm thương như vậy! Tại sao đàn ông không thể mang thai chứ!
Trải qua nhiều lần an ủi của Phó Chước, cuối cùng Thẩm Thư Dư bởi vì câu có thể chữa trị mà khôi phục nụ cười.
Tới tháng thứ chín, Thẩm Thư Dư hơi khó khăn đi vào giấc ngủ, bởi vì bụng trở nên lớn cô hình như dùng tư thế nào ngủ cũng không thoải mái.
Rốt cuộc gần đến ngày sinh theo dự tính, Thẩm Thư Dư có vẻ rất quan tâm.
Cô dùng thời gian gần mười tháng chấp nhận sự thật mình mang thai, cũng dần dần xây dựng tâm lý làm thế nào trở thành một người mẹ tốt.
Hiện tại đứa bé sắp chào đời, trong lòng cô ngược lại có chút không quá chân thật.