Vương Hoài Phong và Quý Văn Cảnh

Chương 8




Ngón tay khớp xương rõ ràng, qua lại vuốt nhẹ bên bờ eo mịn màng căng bóng, đầu lưỡi thô ráp từ trong khoang miệng ướt át mang ra một chút nước bọt thấm ướt xương quai xanh nhô lên, phác hoạ thành tranh, từng cái cúc áo dễ dàng mở ra, đầu v* nấp ở bên trong hệt như sợ hãi mà ưỡn lên.

Ngón tay bên eo tìm được mục tiêu mới, theo đường bụng chậm rãi nhích lên trên, đầu lưỡi thô ráp không chịu cô đơn, như là đang đọ sức với ngón tay, từ cần cổ một đường trượt xuống.

“A…” Một đầu v* bị khoang miệng ấm áp ngậm vào liếm láp, một bên khác bị ngón tay thô cứng nhanh chóng vò nắn, Quý Văn Cảnh chưa bao giờ cảm nhận kích thích như vậy, cậu nhỏ giọng rên rỉ, chặt chẽ bám lấy vai Vương Hoài Phong.

Đầu lưỡi liếm láp hồi lâu, rốt cuộc bỏ qua đầu v* đáng thương dấp dính ánh nước, Vương Hoài Phong nhìn cái người đáy mắt ửng hồng, hôn lên đôi môi cậu, một lần nữa quấn quýt lấy nhau.

Bàn tay từ trước ngực một đường dời xuống bụng dưới, lại từ bụng dưới trượt vào cái quần còn chưa cởi ra. Giữa lớp lông không dày, cất giấu một vật nhỏ lén lút cứng lên, Vương Hoài Phong nhếch miệng, chậm rãi tuốt lên xuống.

Quý Văn Cảnh bị đôi môi hắn che lấp không có cách nào lên tiếng, chỉ có thể rên rên rỉ rỉ, từng trận khoái cảm từ dưới bụng kéo tới, tràn vào tứ chi, vốn dĩ còn có thể dây dưa với đầu lưỡi hắn, lại bởi cao trào gần tới mà chỉ có thể mặc cho người ta dây dưa, tốc độ trên tay Vương Hoài Phong càng lúc càng nhanh, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm người dưới thân mặt mày ửng hồng không khống chế được, đều là yêu thích.

Tiếng rên rỉ bên tai kéo dài dày đặc, Quý Văn Cảnh bị giọng của mình làm cho xấu hổ toàn thân ửng hồng, cậu giơ cổ tay lên vừa định cắn trong miệng, liền bị Vương Hoài Phong đầy bụng ý nghĩ xấu đè trở lại, hắn cúi đầu ngậm lỗ tai Quý Văn Cảnh, khàn khàn nói: “Kêu đi, êm tai.”

Quý Văn Cảnh hết cách, chỉ có thể nhỏ giọng xin tha: “Chậm… chậm chút… muốn ra…” Vừa dứt lời, tốc độ dưới thân liền nhanh thêm mấy phần, cậu bấu víu vai Vương Hoài Phong, chặt chẽ co rút ngón chân mình, cuối cùng phóng thích ra ngoài.

Tinh dịch màu trắng đầy tay từ dưới lên trên bắn đầy người, cậu hơi mở mắt, chỉ thấy Vương Hoài Phong chống cánh tay ngậm cười nhìn cậu, cậu còn chưa mở lời, đã thấy Vương tổng liếm liếm ngón tay, sau đó như là phát hiện bí mật gì, khàn khàn nói: “Ngọt.”

Bộ dạng sexy khiến Quý Văn Cảnh nhìn mà trợn trừng mắt: “Anh…”

“Đi thôi, đi tắm.” Vương tổng giúp đỡ tiểu nam thần giải quyết xong liền muốn đứng dậy, đột nhiên bị nắm lấy cổ tay, Quý Văn Cảnh khẽ thở gấp hỏi: “Không làm à…”

Vương tổng tiếc nuối điểm điểm chóp mũi cậu: “Không có bao, ngày khác đi.”

“Không cần.”

“Hả?”

Quý Văn Cảnh ngồi dậy chủ động liếm liếm đôi môi hắn, nghiêm túc nói: “Có thể không cần bao.”

Vương Hoài Phong lẳng lặng nhìn cậu vài giây, xoa đỉnh đầu cậu, xác nhận lại: “Thật sự có thể sao?”

“Ừm.”

Vương Hoài Phong chưa bao giờ là thân sĩ, nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc chờ đến ngày thích nhau, hắn không tiếp tục do dự, lại hôn lên một lần nữa.

Tuy Quý Văn Cảnh đáp ứng thẳng thắn, nhưng lúc làm thật lại thẹn thùng không dám mở mắt ra, cậu trần trụi nằm ở trên thảm lông cừu mềm mại, hậu huyệt căng mịn, ngay cả ngón tay dính đầy tinh dịch cũng rất khó tiến vào, tuy rằng Vương Hoài Phong đã tưởng tượng cảnh này vô số lần, nhưng thật sự đến lúc này, lại sợ làm đau người ta quá, hắn suy nghĩ một chút, ôm lấy Quý Văn Cảnh, làm cho cậu nằm nhoài trên cây dương cầm màu trắng sáng.

Quý Văn Cảnh không hiểu ý hắn, nhưng lại không tiện mở miệng, chỉ có thể tựa đầu vào trong cánh tay, tùy ý Vương Hoài Phong muốn làm gì thì làm.

Cánh mông no đủ bị hai bàn tay to tóm lấy xoa bóp, chỗ nhăn nheo dính không ít tinh dịch dùng để bôi trơn, cậu nhắm mắt lại chờ đợi ngón tay xâm nhập, nhưng ấm áp mềm mại đột nhiên xuất hiện làm cho cậu cả kinh toàn thân run rẩy.

Đầu lưỡi lướt qua kẽ mông cậu, rìa hậu huyệt mẫn cảm rõ ràng cảm nhận được hạt tròn thô ráp, bàn tay xoa bóp mông, không biết từ lúc nào đã dời lên hai viên tròn nhỏ ở trên, cái chỗ mới vừa bắn của cậu, bị kích thích lần thứ hai đứng thẳng lên. Đầu lưỡi ướt át không ngừng rong chơi tại miệng huyệt, mãi đến tận khi chậm rãi thăm dò vào trong vách mấy centimet, hai chân Quý Văn Cảnh như nhũn ra đứng thẳng không được, cậu theo bản năng vặn vẹo mông hai lần, nhỏ giọng nói: “Tay… ngón tay… có thể vào được…”

Vương Hoài Phong ngẩng đầu lên từ giữa kẽ mông, thấp giọng cười nói: “Gấp gáp như vậy?”

“Không…” Còn chưa phản bác, ngón tay thô cứng đã thuận theo vị trí vừa nãy trực tiếp xuyên vào, thịt mềm trong vách tức khắc dây dưa kéo lại ngón tay, Quý Văn Cảnh cũng không rảnh biện giải cho mình nữa, chỉ có thể nhũn chân, kéo dài rên rỉ, mãi đến tận khi chứa hai ngón tay, cậu mới quay đầu nhìn về phía Vương Hoài Phong, đỏ mặt mời mọc: “Có thể… có thể vào rồi…”

Vương Hoài Phong đứng dậy đè ở trên người cậu, hôn chóp mũi cậu một cái, dùng thanh quản gợi cảm ghé vào lỗ tai cậu nói: “Đau thì phải nói với anh.”

Độ dài thô cứng của ngón tay không thể đánh đồng với cự vật trong quần, miệng huyệt bị mở ra chậm rãi, một tay Vương Hoài Phong giúp cậu tuốt dương v*t đứng thẳng, một tay không ngừng xoa tóc cậu triền miên hôn môi với cậu.

Tiếng thở dốc gấp gáp kèm theo thở dài thoả mãn, cái thứ khổng lồ rốt cuộc cũng đâm vào hậu huyệt mềm mại, Vương Hoài Phong liếm giọt mồ hôi bên trán cậu, khàn giọng nói: “Anh chuyển động đây.”

Quý Văn Cảnh khẽ đáp lời: “Được…”

Vách trong ấm áp cắn chặt lấy cự vật thô cứng, kèm theo ra vào và tuốt ống từ từ nhanh chóng, Quý Văn Cảnh không khống chế được bắn ra lần thứ hai, trên dương cầm trắng sáng dính lấm tấm chất lỏng trắng sữa, không phân biệt rõ, nhưng lại phản chiếu lấp lóe.

Trong phòng đàn trống trải, tràn đầy tiếng thở dốc và tiếng thân thể va chạm, Quý Văn Cảnh bị ôm vào trong ngực, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, hai người đè lên nhau ngồi trên ghế chơi đàn, Vương Hoài Phong chôn ở cổ cậu liếm đường cong xinh đẹp dưới cằm cậu.

Quý Văn Cảnh lấy lòng hôn chóp mũi hắn, mang theo tiếng tủi thân khẩn cầu: “Ra… ra đi, em, em không thể bắn nữa.”

Vương Hoài Phong cười xấu xa đỡ lấy cậu, lại nhanh chóng đảo quét mấy lần: “Vậy lần này cùng nhau đi.”

Từ lầu ba ôm người về phòng, Quý Văn Cảnh đã mệt đến mức nhắm mắt lại ngủ lim dim, Vương Hoài Phong mở nước nóng, thả tiểu nam thần của hắn vào trong bồn, tắm rửa sạch sẽ, lại dùng khăn tắm bao lấy ôm trở về trên giường, sắc mặt ửng đỏ của Quý Văn Cảnh vẫn chưa biến mất, Vương tổng mắng cái thứ lại một lần nữa rục rà rục rịch của mình, hắn hôn một cái lên mũi Quý Văn Cảnh, mặt mày ngậm cười: Rốt cuộc có được em rồi, tiểu nam thần.

Hừng đông ba giờ, Quý Văn Cảnh tỉnh lại từ trong mộng, toàn thân cậu bủn rủn, cổ họng khô ran, lặng lẽ chui ra từ trong lồng ngực Vương Hoài Phong, muốn xuống giường rót ly nước uống, hai chân còn chưa rơi xuống đất, đã thấy đầu giường đặt một cái ly giữ nhiệt, trong lòng cậu ấm áp, cầm lên uống vào mấy ngụm.

Không biết là quá mức vội vàng, hay là giúp cậu tắm xong không để ý tới, rèm cửa sổ sát đất cũng không có kéo lại, ánh trăng sáng trong chiếu lên bàn sách chạm trổ hoa văn, có vẻ mơ mơ hồ hồ.

Quý Văn Cảnh cầm ly đi tới trước bàn, do dự vài giây, cầm khung ảnh bày ở trên bàn lên.

Khung ảnh có chút kỳ quái, bên trong không có ảnh, chỉ có một miếng vải bông màu xanh da trời, mặt sau khung ảnh từng đường từng nét viết ra ngày tháng năm, Quý Văn Cảnh lẳng lặng nhìn một chốc, liền thả nó lại vị trí cũ.

Vương tổng mở mắt ra, vươn tay sờ phải khoảng không, hắn ngồi dậy thấy trong phòng không có một bóng người, đại não trống rỗng vài giây, vội vàng đứng dậy dạo qua lầu trên lầu dưới một vòng.

Chẳng lẽ là nằm mơ?

Vương Hoài Phong chớp mắt hai lần, lại bấm cái đùi bự một phát: Shhh… Thật mẹ nó đau…

Hắn cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại cho Quý Văn Cảnh, vài giây sau đối diện nhận điện, xung quanh hình như có hơi hỗn độn.

Vương Hoài Phong hỏi: “Em ở đâu?”

“Anh dậy rồi hả?” Hình như Quý Văn Cảnh đi tới một nơi hơi hơi yên tĩnh: “Trước đó anh Thịnh gọi điện thoại nói phải vào đoàn phim sớm chút, em thấy anh ngủ say liền không đánh thức anh.”

“Em ở sân bay hả?”

“Ưm, chẳng mấy chốc sẽ lên máy bay.”

Vương tổng túm tóc đi tới trước cửa sổ, có chút lo âu hỏi: “Thân thể em thế nào? Có không khỏe hay không?”

Quý Văn Cảnh hiểu ra, lắp bắp nói: “Không, không, không có.”

Vương tổng hết sức vô tình vạch trần cậu: “Ngày hôm qua lúc anh giúp em tắm rửa nhìn thấy phía sau có hơi sưng, em…”

Nói còn chưa dứt lời đã bị Quý Văn Cảnh vội vàng cắt đứt: “Vương Hoài Phong! Em, em sắp lên máy bay, đến khách sạn lại gọi điện thoại cho anh.”

Trở lại phòng khách quý, Lý Thịnh ngẩng đầu nhìn cậu, nghi ngờ hỏi: “Đi WC trở về, sao mặt lại đỏ vậy?”

Quý Văn Cảnh ngượng ngùng nói: “Không có gì.”

Đúng giờ đúng giấc vào đăng ký, ngồi một chốc quả thật có chút không thoải mái, Quý Văn Cảnh mang đồ bịt mắt ngủ bù, sau khi tỉnh ngủ Lý Thịnh nói với cậu về tình huống gần đây: “Nhiệt độ của em với Vương Hoài Phong đã giảm xuống rất nhiều, bình luận tốt xấu đều có, xấu chiếm đa số, anh đoán rất nhiều phóng viên đều chờ em lộ diện để moi tin, anh không thể trường kỳ ở bên này, trợ lý đã sắp xếp ổn thỏa cho em, mọi việc tự mình chú ý.”

“Ưm, em biết.”

“Thành Hải Entertainment vẫn luôn không có động tĩnh, hẳn là Vương Hoài Phong giúp em giải quyết, sau này em quay phim cho tốt, lấy ra tác phẩm hay, thời gian lâu dài mọi người cũng quên mất sự kiện kia, chúng ta không có chứng cứ chứng minh em bị gài bẫy, nói nhiều hơn nữa cũng không ai tin tưởng, hiện tại chỉ có thể ngậm bồ hòn thôi.”

Quý Văn Cảnh rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút nói: “Em biết rồi.”

Chính như Lý Thịnh nói, cửa khách sạn bị một đám phóng viên chặn, thấy họ tới liền ùa lên, đặt câu hỏi đại thể đều là quan hệ giữa Quý Văn Cảnh và Vương Hoài Phong, Quý Văn Cảnh đè thấp vành mũ không trả lời, trễ nãi mười mấy phút rốt cuộc vào thang máy, trở về phòng.

Để hành lý dưới đất, gọi điện thoại cho Vương Hoài Phong, chuông reo hồi lâu cũng không ai nhận, cậu để điện thoại di động ở một bên chuẩn bị rửa mặt sạch sẽ rồi gọi lại. Quần áo còn chưa cởi xong, đã nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa, cậu vội vàng mặc áo khoác vào lại.

Mở cửa phòng, Quý Văn Cảnh tức khắc choáng váng, qua vài giây mới không tin được mở miệng: “Vương Hoài Phong?!”

Vương tổng một tay đút túi, hất cằm, cây ngay không sợ chết đứng hỏi: “Làm sao, ngủ anh xong liền chạy hả? Không muốn chịu trách nhiệm à?”

Quý Văn Cảnh không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, vội vàng giải thích: “Không phải không phải, là thời gian vào đoàn quá sớm, em không có lừa anh… cũng, cũng không phải không muốn chịu trách nhiệm…”

Vương Hoài Phong nhìn vẻ mặt cậu thành thật suýt nữa bật cười, hắn giơ tay ôm ngang Quý Văn Cảnh lên, tiện chân đá cửa căn phòng hảo hạng.

Quý Văn Cảnh còn muốn giải thích rõ ràng, lại cảm thấy mình bị nhẹ nhàng đặt ở trên giường, tiếp đó bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Vương Hoài Phong: “Đùa em thôi.”

“Em nói gì với anh, anh đều tin cả.”

Sau đó cười xấu xa moi từ trong túi ra một tuýp thuốc mỡ màu trắng, quơ quơ trước mắt Quý Văn Cảnh: “Cởi quần, bôi thuốc cho em.”

Mặt đỏ thẹn thùng trong dự đoán cũng không hề xuất hiện, phèo phổi Vương tổng tiếc nuối đùa giỡn thất bại, hắn mới vừa mở thuốc ra, đột nhiên lại bị ôm thật chặt, trong lòng Quý Văn Cảnh triền miên mềm mại, đầy ngập cảm động lại có thêm vui mừng không nói ra được, cậu chôn trong cổ Vương tổng cọ cọ nói: “Vương Hoài Phong, anh thật tốt.”

Vương Hoài Phong sửng sốt, một bụng nước vàng rụt lại hệt như thuỷ triều rút xuống, hắn có chút lúng túng hiếm thấy, giơ tay xoa xoa tóc Quý Văn Cảnh nghiêm túc đứng đắn nói: “Không có gì, cần vậy.”

Ôm một chốc, Quý Văn Cảnh buông hắn ra đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ. Tuy rằng phía sau không quá thoải mái, nhưng đi thì lại đi rất vững vàng, cơ mà vài bước từ bên giường đến phòng tắm, ở trong mắt Vương tổng lại trở thành đè nén đau nhức cũng không muốn lộ ra một chút yếu đuối trước mặt người yêu, lúc nghĩ đến người yêu, Vương tổng còn vểnh cao khóe miệng vui vẻ chốc lát, lương tâm hắn hơi hơi băn khoăn, cầm thuốc mỡ tự mình kiểm điểm: mình thật đúng là rất xấu xa.

Gõ cửa hai lần, đặt thuốc mỡ ở bên ngoài phòng tắm, quay người gọi điện thoại cho Đổng Minh, dò hỏi vấn đề công việc.

Trời còn chưa sáng Quý Văn Cảnh đã phải rời giường trang điểm, bộ phim đầu tiên sau khi quay lại, Lý Thịnh giúp cậu tranh thủ được nhân vật nam thứ, diễn viên diễn chung cũng đã từng có tiếp xúc, tuy rằng không thân cận giống như trước, nhưng cũng không có cái kiểu tránh không kịp.

Cả buổi trưa coi như hài hòa, cậu đóng phim nhiều năm, kỹ năng diễn xuất thuần thục, không cần đạo diễn nói thêm gì, cũng có thể làm rất khá, ngày quay đầu đoàn phim an bài fan tham ban, Quý Văn Cảnh ngồi ở một bên xem kịch bản, nghĩ hẳn Vương Hoài Phong cũng đã về rồi.

Trợ lý tiểu Trần mà Lý Thịnh an bài đi quanh một vòng trở về, có chút không phục nói: “Anh tiểu Cảnh rõ ràng vào giới lâu hơn bọn họ, nhân khí cao hơn bọn họ, hiện tại gặp chuyện, mỗi người đều trốn xa như vậy. Còn đám fan đó nữa, chân trước nói yêu anh bao nhiêu, xoay mặt lại bởi vì tin tức giả tạo mà bôi đen anh theo.”

Quý Văn Cảnh nhìn hắn thở phì phò, chớp mắt hai cái, cười nói: “Đây đều là chuyện thường tình, anh vốn cũng không có bạn bè gì trong giới, mọi người đều là quan hệ hợp tác, xã giao, anh có tài cán gì để người ta liều cả tiền đồ đến bảo vệ anh? Fan cũng giống vậy, yêu thích anh là bởi vì tác phẩm nhân vật, giữa bọn anh ngoại trừ mấy cái đó thì cũng không có liên hệ thực chất gì khác, bọn họ cũng không mở được thị giác thượng đế (thị giác thượng đế: giống như kiểu xem phim, biết tất cả mọi chuyện xảy ra, biết rõ ai tốt ai xấu ai làm gì), cũng không ở bên cạnh anh để hiểu chân tướng, thì dựa vào cái gì mà dưới tình huống họ không thể chịu đựng được việc ở ngoài giới hạn đạo đức, lại cưỡng ép bọn họ chấp nhận tin tức mặt trái của anh?”

“Nhưng anh… nhiều năm như thế, vì chuyện này không phải tất cả đều hủy hết sao, lẽ nào thật sự phải ngậm bồ hòn giống như anh Thịnh nói, là em thì em không nhịn được đâu, anh tiểu Cảnh anh chính là quá ngốc cứ nghĩ cho người khác quá nhiều, dùng lời trên mạng nói chính là… thánh mẫu!”

Quý Văn Cảnh từ trong kịch bản ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút: “Anh có thể hiểu được suy nghĩ của người khác, không có nghĩa là…” Nói nói, đột nhiên nhìn thấy phía trước không xa có mấy cô gái đến gần, đó là mấy fan ở ngoài vòng bảo hộ chào hỏi cậu trong hoạt động lần trước, trong tay mấy cô ấy cầm đồ ăn vặt, hoa quả, còn có quạt dán hình cậu, nhìn thấy nhân viên công tác đều sẽ lễ phép đưa lên một phần, khóe mắt Quý Văn Cảnh ửng đỏ, nhớ câu nói mà ngày hôm qua Vương Hoài Phong nói bên tai cậu, cậu nhìn về phía tiểu Trần nói tiếp: “Không có nghĩa là anh muốn bị oan ức, tuy rằng fan đã đi không ít, nhưng vì những người còn bằng lòng tin tưởng anh, anh vẫn phải tìm cơ hội chứng minh mình.”

Tiểu Trần vẫn thấy không đáng thay cậu, nhưng thấy fan càng ngày càng gần, liền điều chỉnh tốt biểu tình, mang theo khuôn mặt tươi cười đi qua hỗ trợ mang đồ.

Hết chương 8