Vương Hoài Phong và Quý Văn Cảnh

Chương 4




Cuối tuần Vương Hoài Phong không cần đi làm, hắn vừa thức dậy phát hiện bên cạnh trống rỗng, cầm đồng hồ đeo tay qua xem thời gian, ngáp một cái xuống lầu tìm người.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng dao “cộc cộc”, nghe nhịp điệu không nối liền là biết ai đang nấu cơm rồi, hai tay hắn cắm trong túi quần ngủ, nhếch miệng lặng lẽ đi vào.

Đừng thấy trên chuyện lớn Vương tổng kinh sợ đến độ chỉ dám tự mình giải quyết, nhưng đậu hũ thì lại ăn tuyệt đối không hàm hồ.

Quý Văn Cảnh để rau dưa cắt gọn ở một bên, vừa định lấy bình salad, liền cảm thấy có một đôi tay qua lại vuốt nhẹ bên hông mình, cậu quay đầu nhìn, thấy Vương tổng đội cái đầu tóc ngổn ngang đứng ở sau lưng đánh lén, cậu cười cười: “Anh dậy rồi?”

Vương tổng lại bị câu nói này bắn trúng trái tim nhảy loạn “ầm ầm”, trên mặt hắn vô cùng tỉnh táo nhíu mày, cái tay vòng qua bên hông duỗi về phía trước lấy bình salad, tiếp đó ôm Quý Văn Cảnh vào trong ngực, nhẹ nhàng vặn một cái mở bình ra, đổ vào trong bát thủy tinh, làm ra cái giọng gợi cảm mới vừa tỉnh ngủ hỏi: “Còn phải làm gì nữa.”

Quý Văn Cảnh cầm đũa qua đảo mấy lần, hơi ngượng ngùng: “Em hâm nóng sữa bò rồi, chuẩn bị, chuẩn bị làm thêm hai cái trứng chiên nữa.”

Vương Hoài Phong nhếch miệng: “Em chiên được không đó?”

Vẻ mặt Quý Văn Cảnh có hơi đỏ lên, cậu nhìn nhìn trứng gà mới vừa bị mình chiên đến phát khét, nghiêm túc nói rằng: “Vương Hoài Phong, ngày hôm nay anh dạy em làm cơm đi.”

Vương tổng thả eo cậu ra, dựa vào cửa nhà bếp hai tay ôm ngực, hất cằm cười xấu xa: “Anh có lợi ích gì.”

Quý Văn Cảnh khẽ khàng “a” một tiếng, suy nghĩ chút xíu, hơi khó xử nói: “Em đều là của anh rồi… không biết còn có thể lấy ra gì nữa.”

Vương tổng nghe cậu nói xong, đại não trống rỗng vài giây, sau đó không chút gợn sóng quay người cầm lấy trứng gà, nghiêm trang nói: “Lúc chiên trứng phải mở lửa nhỏ một chút, không thì…”

“Hả? Không phải anh đòi lợi ích sao?”

Lòng dạ Vương Hoài Phong ngọt đến vô cùng, được voi đòi tiên nói: “Nếu không thì, em hôn anh một cái đi?”

Quý Văn Cảnh xác nhận lại với hắn: “Chỉ cần hôn một cái sao?”

Vương tổng lòng tham không đáy: “Hai cái?”

“Ừm… Chỉ cần hôn hai cái sao?”

“Ba, ba cái nhé?”

“Vương Hoài Phong.”

Trong đầu Vương tổng đã ôm nam thần hôn không dưới hai mươi phát, hắn lấy xẻng gỗ đâm đâm trong chảo: “Làm sao?”

“Ha ha, anh chiên khét trứng gà luôn rồi kìa!”

Vương Hoài Phong cả kinh, hoàn hồn lại vội tay vội chân tắt lửa, hắn liếc mắt nhìn trứng gà chiên đến cháy khét, trong lòng rít gào: cái đồ không có chí tiến thủ!! Giờ một cái cũng không hôn được luôn rồi!!

Trên mặt vẫn giữ vẹn nguyên phong độ bếp trưởng: “Xem, đây là làm mẫu cho thao tác sai lầm đó.”

Quý Văn Cảnh cong cong vành mắt, nhìn dáng điệu hắn có chút lúng túng, chủ động níu lấy bờ vai hắn không khỏi nói tiếng “cảm ơn.”

Đôi môi mềm mại kề sát tới bên đôi môi kinh ngạc mở ra của Vương tổng, đầu lưỡi tinh xảo cạy hàm răng trắng noãn ra, khoang miệng bị đồ vật ẩm mềm ngọt ngào xâm nhập, mang theo sự ngây ngô cẩn thận từng li từng tí một, Vương Hoài Phong trừng mắt nhìn rèm mi mỏng manh bởi vì căng thẳng mà không ngừng run rẩy, rốt cuộc giơ tay ôm người kia vào trong lòng, đổi khách thành chủ.

Mút vào dây dưa hồi lâu, rốt cuộc Vương tổng lưu luyến thả người trong ngực ra, Quý Văn Cảnh chớp mắt đối diện hắn, đôi môi bị hôn qua mang theo vẻ ướt nước hồng hào, Vương Hoài Phong giơ tay sờ tóc cậu, trầm thấp hỏi: “Tại sao nói cảm ơn.”

Quý Văn Cảnh cười với hắn: “Con người anh rất tốt, giúp em ân huệ lớn, lại không yêu cầu em làm gì.”

Vương tổng ôm người vào trong lòng chột dạ một phen: Ngu ngốc, không phải anh bảo em kết hôn với anh rồi à.

Lớp học nấu ăn kết thúc, vì khoe khoang tay nghề bếp núc tinh xảo của mình, Vương Hoài Phong quyết định làm vài món có độ khó, hắn kêu người đi mua hai miếng sườn bò tươi mới, xem thấy thời gian còn sớm, chuẩn bị thảo luận một chút về kỹ xảo dương cầm bồi dưỡng tình cảm với tiểu nam thần.

Còn chưa mở miệng đã nghe Quý Văn Cảnh nói: “Vương Hoài Phong, ngày hôm nay anh có thể theo em ra ngoài một chuyến không?”

Vương Hoài Phong nghĩ hôm nay là cuối tuần, nhếch miệng gật đầu: “Được chứ, anh đi thay quần áo.”

Quý Văn Cảnh ở dưới lầu đợi gần tới một tiếng đồng hồ, Vương Hoài Phong mới ăn mặc chỉnh tề cầm chìa khóa xuất phát với cậu.

Một đường lái xe về ngoại ô thành phố, xuống đường cao tốc dọc theo con đường nhỏ xa xôi càng ngày càng yên tĩnh, gió xuân ấm áp, hương hoa cây cỏ, ánh nắng xuyên thấu qua cành cây cao chót vót, rải xuống ánh dương nhỏ vụn.

Vương Hoài Phong quần áo ngay ngắn, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, Quý Văn Cảnh nhìn hắn trang trọng như thế đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Cuối tuần còn làm phiền anh ra ngoài, thực sự là…”

“Không phiền.” Ngón tay khớp xương rõ ràng của Vương Hoài Phong gõ mấy lần trên tay lái: chuyện như gặp ba mẹ vợ, làm sao lại phiền chứ?

Xe đậu ở trước một viện điều dưỡng, hai người mới vừa xuống xe, liền thấy một lão tiên sinh tiến lên nghênh đón: “Chào Vương tổng.”

Vương Hoài Phong nắm tay ông: “Viện trưởng Trần, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, ngài mau vào đi.” Nói xong liền nhìn Quý Văn Cảnh mỉm cười gật gật đầu.

Mấy người cùng đi vào trong viện, viện trưởng Trần nói: “Gần đây sức khỏe Phương nữ sĩ không tồi, tuy rằng rất nhiều chuyện vẫn không muốn nhớ tới, nhưng cũng không có chuyển biến xấu quá mức, bà ấy vốn rộng rãi, đổi chỗ cũng không cảm thấy không hợp.”

Vương Hoài Phong gật đầu: “Cảm ơn viện trưởng quan tâm.”

“Vương tổng ngài nói chi vậy, chuyện này là chúng tôi phải làm mà.”

Hai người khách sáo với nhau một phen, trực tiếp lên thang máy, trong viện dưỡng lão thiết bị đầy đủ hoàn cảnh vô cùng tốt, là nhà đơn, thoạt nhìn như một tiểu khu xa hoa, viện trưởng Trần đưa người tới cửa xong chủ động tạm biệt, Quý Văn Cảnh ấn chuông cửa hai lần, qua vài giây y tá tới mở cửa, nhìn thấy Quý Văn Cảnh liền vui vẻ, lễ phép cho bọn họ đi vào.

Trong phòng sáng sủa, một người phụ nữ mặc áo len nhạt màu ngồi trên ghế xích đu ở ban công, bà cầm quyển sách trong tay, nghe âm thanh nhìn về phía cửa, mặt mày giãn ra cười nói: “Cảnh Cảnh tan học về rồi.”

Quý Văn Cảnh kêu một tiếng “mẹ”, đi tới.

Vương tổng rơi ở sau nửa bước, âu phục giày da đứng ở một bên, gắng sức khiến cho mình thoạt nhìn càng thêm phong độ hiên ngang.

Phương nữ sĩ như là đột nhiên phát hiện lần này con trai về còn dắt người theo, bà ngẩng đầu hỏi: “Đây là ai vậy?”

Quý Văn Cảnh vội vàng giới thiệu: “Anh ấy tên Vương Hoài Phong, là… là…”

Vương tổng xoa xoa mái tóc cậu, hỗ trợ giải vây: “Dì, cháu là bạn học của cậu ấy.”

Phương nữ sĩ tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, mới nói: “Nhanh ngồi xuống nào.”

Mẹ con hai người đơn giản trò chuyện vài câu, mắt thấy đã đến trưa, Phương nữ sĩ nói với Quý Văn Cảnh rằng: “Cảnh Cảnh, con đi nói cho tiểu Trương biết ăn cái gì đi, bạn con hiếm khi lại đây, làm vài món cậu ấy thích ăn.”

Vương Hoài Phong vội vàng nói: “Dì không cần phiền đâu, cháu tùy tiện ăn gì cũng được ạ.”

Phương nữ sĩ khăng khăng lắc lắc đầu, vẫn bảo Quý Văn Cảnh đến nhà bếp an bài.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại hai người, Phương nữ sĩ lại ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hoài Phong, xem xét tường tận.

Trong mắt Vương tổng trước sau luôn chứa đựng ý cười, lặng lẽ ưỡn ngực thoạt nhìn vô cùng hiền lành tin cậy.

Hắn vừa định nói chút gì đó lưu lại ấn tượng hoàn mỹ cho người ta, liền nghe Phương nữ sĩ đột nhiên hỏi: “Có phải cháu thích Cảnh Cảnh không?”

Vương tổng hết hồn: mình biểu hiện rõ dữ vậy hả?!

Phương nữ sĩ mang biểu tình quả nhiên là thế, cười híp mắt nhìn hắn: “Thật không ngờ hai đứa lại thành bạn học. Khi còn bé có phải cháu từng tới nhà chúng tôi không?”

Vương Hoài Phong nhìn về phía nhà bếp, thấy người còn chưa đi ra, gật gật đầu: “Dạ, không ngờ dì còn nhớ.”

Phương nữ sĩ che miệng cười: “Đương nhiên nhớ rồi, khi đó cháu mới bây lớn? Nhỏ như vậy đã thừa dịp Cảnh Cảnh ngủ mà lén lút hôn nó, thật sự là bé con xấu xa.”

Vương tổng không ngờ cái chuyện lén làm sau lưng người lớn hồi còn bé, lại bị người khác nhìn thấy, giờ khắc này còn bị vạch trần, hắn liền có chút lúng túng, ho khan một tiếng nói: “Tám tuổi ạ.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Văn Cảnh là vào năm Vương Hoài Phong tám tuổi.

Lúc ấy nhà họ Quý nhà cao cửa rộng, đại thọ tám mươi tuổi của Quý lão gia tử mời không ít nhân vật có máu mặt đến đây ăn mừng, nhà họ Vương cũng trong danh sách được mời.

Lão tiên sinh Vương Khai Dân không rạng rỡ như Vương tổng bây giờ, ông đào than đá lập nghiệp, tác phong làm việc luôn mang theo chút giản dị tự nhiên, Quý lão gia tử đưa thư mời tới, thực sự khiến cả nhà bọn họ được kính mà sợ.

Vì tham gia tiệc rượu, Vương lão tiên sinh cố ý đi làm mấy bộ quần áo, lại dắt bé Vương tổng cả ngày lăn lộn trong bùn đi cắt cái đầu.

Lúc đó nam thần của Vương Hoài Phong còn chưa phải Quý Văn Cảnh, để mái tóc chấm ngang vai như siêu sao võ thuật, mái tóc cậu nhóc thật vất vả nuôi mấy tháng chịu khổ độc thủ, nhất thời không còn thiện cảm với tiệc rượu lần này, đồng thời âm thầm thề chỉ một lần này, không bao giờ đi nữa.

Hôm tiệc rượu, Vương Hoài Phong mặc bộ đồ tây nhỏ thân sĩ, bất đắc dĩ theo Vương lão tiên sinh đến Quý gia.

Mấy người lớn uống rượu bàn chuyện làm ăn tự nhiên không có chuyện của con nít, đa phần mấy đứa trẻ đều quen biết từ nhỏ, không còn người lớn làm bạn cũng có thể chơi với nhau.

Ngoại trừ bé Vương tổng mới đến, mặt mày hổ báo.

Mạnh Thịnh Duệ vẫn luôn là dê đầu đàn trong đám công tử bé này, cậu ta ở trên xích đu nhỏ chỗ thảm cỏ nhìn Vương Hoài Phong lẻ loi, nói với nanh vuốt của mình: “Đi, kêu cậu ta tới cho tớ.”

Bé nanh vuốt mập mạp như quả bóng cao su, vài bước chạy đến cạnh Vương Hoài Phong vênh vang đắc ý hô: “Anh đại của tụi tui kêu cậu tới kìa.”

Bé Vương tổng hai tay cắm trong túi quần liếc xéo một cái, miệng khinh thường “hừ” một tiếng.

Mạnh Thịnh Duệ chưa từng thấy đứa nào không nghe lời như thế, từ trên xích đu đứng lên, dắt theo một đám binh tôm tướng cá đi tới trước mặt Vương Hoài Phong, khinh thường nói: “Cậu chính là thiếu gia nhà họ Vương đào than đá đó hả?” Mới vừa dứt câu, liền dẫn tới một trận cười phá lên.

Bé Vương tổng một mình đối mặt mấy đứa nhỏ chế nhạo không chút phản ứng, trong lòng nhóc mới không để ý cái gì mà đào than hay không đào than đá đâu, nhóc chỉ đau lòng một đầu tóc chấm vai đã hy sinh của mình thôi, bởi vì tham gia buổi tiệc rượu thấy ghê này mà chịu độc thủ.

Mạnh tiểu công tử chưa từng bị lạnh nhạt như thế, nó đã tự mình tiến lên nói chuyện với Vương Hoài Phong, người này lại còn mặt mày dữ dằn không để ý người ta, nó nhất thời nổi sùng, giơ tay đẩy vai Vương Hoài Phong một cái.

Bé Vương tổng cười lạnh một tiếng, không chút khách khí đẩy ngược lại, lúc này tâm trạng nhóc khó chịu, Mạnh Thịnh Duệ đụng phải lưỡi dao, vừa vặn thành chỗ trút giận cho Vương Hoài Phong.

Một trận đánh nhau xem như là điển hình tuyệt đối của lấy nhiều hiếp ít, Vương Hoài Phong đè Mạnh Thịnh Duệ xuống đất đấm mạnh một trận, đám nanh vuốt be bé của Mạnh Thịnh Duệ vì bảo vệ anh đại mà nằm nhoài trên người Vương Hoài Phong tay đấm chân đá.

Lúc nhóm người lớn lại đây can ngăn, hai bên đều đã bị thương, vành mắt Vương Hoài Phong xanh tím, khóe miệng sưng tấy, bộ đồ tây mới tinh chỉ còn dư lại áo sơ mi trắng dính đất cùng với áo vest nhỏ rơi mất nút.

Vương lão tiên sinh dắt cháu nội xin lỗi từng người, Quý lão gia tử cười ha ha giảng hòa, sự việc qua đi, mấy người lớn nên làm gì thì làm đó, để lại mỗi mình bé Vương tổng mày sưng mặt xỉa đứng ở trên sân cỏ ngẫm nghĩ đời người: cũng hông biết tóc mình chừng nào dài nổi.

Đang nghĩ ngợi, trước mắt đột nhiên có một cái khăn tay màu xanh da trời, nhóc theo khăn tay nghiêng đầu sang, nhìn thấy một bé búp bê sứ mặc đồ tây trắng tinh.

Bé trai chớp mắt rưng rưng, mặt lo lắng đưa khăn tay tới, bi bô nói: “Anh trai, trên mặt anh dơ kìa.”

Lần đầu tiên Vương Hoài Phong nhìn thấy bé con sạch sẽ đẹp đẽ như vậy, thất thần một chốc mới nhận lấy cái khăn tay mang theo mùi cam thơm ngọt, ngu ngơ hỏi: “Dơ chỗ nào á?”

Bé con ngước đầu, chỉ vào khuôn mặt mình: “Chỗ này nè.”

Vương Hoài Phong giơ tay lên lau một cái, bé con vội vàng lắc đầu: “Không đúng không đúng, là chỗ này.”

Vương Hoài Phong “ồ” hai tiếng, tiếp tục chùi lung tung, bé con thấy nhóc vẫn chưa lau đúng chỗ, gấp hết biết, bé giậm chân, bàn tay trắng nõn chọt vào trên mặt Vương Hoài Phong, nghiêm túc nói: “Là chỗ này nà.”

Bé Vương tổng theo ngón tay bé con chà chà hai lần, trên khăn tay vải bông màu xanh da trời lập tức dính một lớp đất xám, nhóc nhìn một chút, vò vò tóc mình: “Anh giặt sạch rồi sẽ trả lại cho em nha.”

Cậu bé lắc đầu: “Không cần đâu anh, cái này tặng cho anh đó.” Vừa dứt lời, liền nghe phía sau có người gọi: “Cảnh Cảnh! Cảnh Cảnh mau về đây!”

Bé con nghe giọng liền cả kinh, vội vàng trốn sau Vương Hoài Phong, bé Vương tổng quay đầu nhìn cậu nhóc: “Làm sao vậy?”

Bé con “suỵt” hai tiếng, mắt mũi nhíu lại dồn thành một cục: “Dì muốn cho em ăn thứ em không thích, em chạy ra ngoài.”

Nhưng cái sân chỉ lớn bấy nhiêu, căn bản không có chỗ nào để ẩn thân, âm thanh càng ngày càng gần, Vương Hoài Phong kéo bé con chạy ra sau cái xích đu cách đó không xa, suy nghĩ một chút, sợ không an toàn, liền cầm lấy áo vest vẫn luôn treo ở trên cánh tay, mở ra nói: “Em nấp vào đi.”

Bé con mặt mày vui mừng chui vào dưới chiếc áo, nhếch môi cười nói: “Anh ơi anh thật thông minh!”

Vương Hoài Phong nhíu nhíu mày đắc ý nói: “Chuyện cỏn con.”

Hai người trốn ở dưới áo, bốn mắt nhìn nhau, Vương Hoài Phong nhỏ giọng hỏi bé con: “Em tên là gì vậy.”

Bé con ngoẹo cổ, chớp đôi mắt to trong suốt, tự giới thiệu mình: “Em tên Quý Văn Cảnh, năm nay năm tuổi dòi.”

Ẩn nấp sứt sẹo thế mà lại tránh được tầm mắt dì kia, Vương Hoài Phong lén lút quay đầu nhìn nhìn phía sau, nói với Quý Văn Cảnh: “Hình như đi xa rồi, em chuyển sang nơi khác đi.”

Quý Văn Cảnh ngồi xổm dưới áo suy nghĩ một chút: “Anh trốn chung với em đi.”

“Hả? Anh trốn cái gì…”

Quý Văn Cảnh kéo áo khoác của nhóc: “Em ở trên lầu nhìn thấy bọn họ bắt nạt anh, anh trốn chung với em sẽ không sợ nữa.”

Bé Vương tổng phẩy phẩy lông mày xanh tím của mình: anh vốn dĩ hổng sợ mà.

Cơ mà đứa trẻ này vừa mắt hơn cái đám khốn nạn lúc nãy nhiều, dù sao thì nhóc cũng nhàn rỗi tẻ nhạt, suy nghĩ vài giây liền cất áo lại, hỏi: “Đi đâu?”

Hết chương 4