Vương Hoài Phong và Quý Văn Cảnh

Chương 11




Quý Văn Cảnh ngủ một giấc đến buổi chiều ngày kế, cậu mở mắt ra cảm thấy cổ họng có chút lạnh lẽo, còn chưa ngồi dậy, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến tiếng điện thoại di động rung, sau khi nhận liền nghe Lý Thịnh thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng em cũng nhận điện thoại."

Quý Văn Cảnh ngồi dậy, đầu nằng nặng: "Tối hôm qua em đang ngủ, hẳn là Vương Hoài Phong giúp em chỉnh thành im lặng."

Lý Thịnh cười một tiếng: "Hắn sợ anh làm lỡ giấc ngủ của em."

"Ừm, anh ấy cực kỳ tốt."

"..."

"Anh không phải gọi điện thoại lại đây nghe em khen hắn, anh đã dọn dẹp phòng làm việc một chút, internet đều nổ tung rồi, vài đài truyền thông chờ phỏng vấn em kìa, đúng rồi đừng đi cửa chính, bên ngoài đều là phóng viên."

Quý Văn Cảnh đáp một tiếng, đột nhiên phát hiện trên ly nước đầu giường dán một tờ ghi chú, cậu lấy tới xem một chút, hơi do dự vẫn sửa soạn xong vội vã ra ngoài.

Chỗ phòng tiếp khách có ba bốn nhà truyền thông ngồi đó, bản phỏng vấn cũng đặt một xấp, vấn đề đều là nhằm vào việc tiết lộ chân tướng, cùng với một ít chi tiết nhỏ lúc đó, đương nhiên Quý Văn Cảnh sẽ không giấu diếm mà nói ra rõ rõ ràng ràng, bận đến cuối cùng đã qua buổi tối chín giờ, Lý Thịnh tiễn phóng viên đi xong trở về nói: "Lần này xem như Lâm Kỳ Dương xong đời, dưới weibo đã bị mắng mấy trăm ngàn lần, mấy phát ngôn lúc trước trong một đêm toàn bộ đổi người, ngay cả phim đang quay cũng chuẩn bị đổi diễn viên, còn có diễn viên trước đây từng hợp tác với cậu, cơ bản là tất cả đều đi ra xếp hàng ủng hộ, đúng rồi, Vương Hoài Phong chờ cậu ở ngoài kìa, a?! Cậu làm sao vậy?!"

Vừa dứt lời liền thấy sắc mặt Quý Văn Cảnh trắng bệch dựa vào sofa, biểu tình có chút đau đớn, cậu cố chống đỡ nửa ngày, trong tích tắc nghe thấy tên Vương Hoài Phong liền buông lỏng xuống, Vương tổng từ ngoài cửa vội vã tiến vào, cau mày sờ sờ trán cậu, sau đó ôm ngang người lên, Quý Văn Cảnh siết áo hắn, có chút ngượng ngùng nói với Lý Thịnh: "Hình như em hơi phát sốt."

Lúc này Lý Thịnh mới nhận thấy trạng thái của cậu không ổn lắm: "Phát sốt? Sao em không nói sớm?!"

Quý Văn Cảnh giương mắt nhìn nhìn gương mặt không chút biểu tình của Vương Hoài Phong, dựa vào trong ngực hắn nhỏ giọng giải thích: "Chuyện này nhất định phải dành thời gian giải quyết mà."

Từ phòng làm việc đi ra, Vương Hoài Phong bỏ người vào trong xe thắt chặt dây an toàn, một câu cũng không nói mà lái trở về, Quý Văn Cảnh dựa vào ghế phó lái có chút mê mê man man, ngón tay cậu giật giật, lấy lòng kéo một góc âu phục Vương Hoài Phong.

Bệnh tới như núi sập, khoảng thời gian này áp lực của cậu quá mức nặng nề, tinh thần căng thẳng đột nhiên thanh tĩnh lại, thân thể cũng lên tiếng kháng nghị muốn làm ầm ĩ, Quý Văn Cảnh mơ mơ màng màng cảm giác ai đó nhẹ nhàng đặt mình lên giường, tiếp đó có người giúp cậu đo nhiệt độ cơ thể, có người dịu dàng hôn trán cậu, cậu theo bản năng kéo góc áo người kia, có mấy lần đang sốt mở mắt ra, đều có thể nhìn thấy Vương Hoài Phong cau mày vẻ mặt lo lắng trông coi ở bên giường.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hết sốt hơn phân nửa, muốn đưa tay lấy ly nước uống, phát hiện trong tay còn siết áo khoác của Vương Hoài Phong.

Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, Vương Hoài Phong bưng ly nước ấm đến đổi đi cái ly nguội lạnh kia, sau đó quét mắt nhìn đống thuốc, vô cùng lãnh khốc nói: "Uống thuốc."

Quý Văn Cảnh vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn uống thuốc xong, sau đó đôi mắt to vụt sáng ngửa đầu nhìn hắn, Vương tổng thấy cậu uống rồi, không nói hai lời quay đầu rời đi.

Quý Văn Cảnh choáng váng chốc lát, muốn mở miệng gọi hắn, lại bị điện thoại cắt ngang, Lý Thịnh hao nát tâm tư hỏi: "Thân thể thế nào rồi hết sốt chưa?"

Quý Văn Cảnh gật đầu: "Tốt lắm rồi."

"Nghỉ ngơi nhiều chút đi, chờ em khỏe rồi thì đăng một cái weibo, tương tác với fan."

"Được..."

"Được rồi, không quấy rầy em..."

"Anh, anh Thịnh chờ một chút."

"Làm sao?"

Quý Văn Cảnh nhìn về phía cửa, suy nghĩ một chút: "Nếu như chọc người mình thích tức giận, phải làm sao?"

Lý Thịnh kinh ngạc: "Em chọc Vương Hoài Phong giận à?"

"Ừm... Kỳ thực ngày hôm qua lúc thức dậy, anh ấy để lại tờ giấy ghi chú cho em, nói em có hơi nóng, đừng đi ra ngoài làm việc ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, còn để lại thuốc, nhưng mà em..."

"Không nghỉ ngơi cũng không uống thuốc?"

"Vâng, em đi quá gấp, cho nên..."

Đầu bên kia "bộp" một tiếng, như là vỗ bàn: "Anh còn nói sao hôm qua hắn tới phòng làm việc mà mặt mày tối sầm hệt nha Diêm Vương vậy, hận không thể hủy đi cái miếu nhỏ rách nát của anh!"

Quý Văn Cảnh rũ mắt xuống có chút tủi thân: "Từ hôm qua trở về đến bây giờ ảnh chỉ nói với em hai chữ... em không biết xin lỗi có hữu dụng hay không nữa."

Lý Thịnh nghe giọng điệu tội nghiệp của cậu, suy nghĩ một chút: "Chỉ xin lỗi đương nhiên vô dụng, nhất định là hắn quan tâm em, giận em không yêu quý thân thể của chính mình, việc này chỉ nói áy náy thôi không được, em phải làm nũng với hắn, miệng còn phải ngọt, hắn không để ý tới em, em liền quấn lấy hắn."

"A... nhưng như vậy ảnh có thể nào ghét hay không..."

"Ghét cái gì mà ghét, tự xem mà làm, anh bận rồi."

Cúp điện thoại, Quý Văn Cảnh nhìn chằm chằm áo khoác của Vương Hoài Phong ngẩn người một hồi, do dự hồi lâu, rốt cuộc mặc quần áo tử tế, đi xuống lầu.

Trong nồi nấu chè sôi "ùng ục ùng ục", Vương Hoài Phong châm điếu thuốc đứng ở nhà bếp tự mình kiểm điểm: Ngày hôm qua không nên đi làm, cần phải hết sức bá đạo nhốt người ở nhà. Nhìn em ấy mở to đôi mắt tội nghiệp long lanh nước nhìn mình xin tha, mà mình thì thái độ cứng rắn miệng đối miệng cho em ấy uống thuốc, mùi thuốc đắng chát tràn ngập khoang miệng, mãi đến tận khi hai tay thon dài của em ấy run run rẩy rẩy đưa đến bên hông, gò má kề sát phía sau mình, ngón tay cách áo sơ mi nhẹ nhàng vuốt khẽ.

Đúng, chính là cái cảm giác này.

"Vương... Vương Hoài Phong." Giọng Quý Văn Cảnh từ phía sau truyền đến.

Hả?! Giấc mộng sao phản chiếu vào hiện thực rồi?!

Vương tổng tỉnh táo tắt lửa, cầm lấy một cái bát không, chuẩn bị múc chè ra.

"Vương Hoài Phong, em, em biết sai rồi, anh đừng không để ý tới em có được không..."

Cổ tay Vương tổng bất ổn, muôi chè không cẩn thận rớt vào trong nồi, hắn lạnh lùng đối đãi, mặt không thay đổi cầm lên.

"Vương, Vương Hoài Phong, anh nói với em một câu thôi có được không, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Mẹ nó, sao cái muôi rớt vào trong nồi nữa rồi!

"Vương Hoài Phong van anh mà, em thích anh, anh không để ý tới em, em rất đau buồn..."

Vương tổng nhìn cái muôi và bát đựng trong nồi, từ bỏ nồi chè, hắn nghiêm túc ho khan một tiếng, quyết định phê bình việc Quý Văn Cảnh không chú ý sức khỏe của mình cho đàng hoàng, hắn đẩy hai cánh tay vòng ở bên hông mình ra, mặt không đổi sắc quay đầu, còn chưa há mồm đã sững sờ tại chỗ.

Áo sơ mi rộng lớn tùy ý tròng trên thân thể hơi gầy, cúc áo lơ đãng mở hai cái lộ ra xương quai xanh tinh xảo dễ nhìn, hai chân thon dài thẳng tắp bại lộ trong không khí, khóe mắt cậu hơi rũ xuống, thoạt nhìn như một chú thỏ nhỏ tủi thân vô tội.

"Em... em mặc cái gì thế..."

Quý Văn Cảnh chân trần đứng trên mặt đất, ngón chân căng thẳng giật giật, cậu đỏ hồng lỗ tai nói: "Em không tìm được quần áo, mặc áo sơ mi của anh." Nói xong lần thứ hai ôm lấy Vương Hoài Phong, mắt vụt sáng: "Anh tha thứ cho em có được không..."

Trong lòng Vương tổng đáp ứng cái rụp, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm nghị như trước: "Lên lầu mặc quần áo vào đi đã." Tiếp đó ôm ngang người lên: "Cảm còn chưa khỏe, chạy loạn cái gì."

Quý Văn Cảnh ngoan ngoãn tùy ý hắn ôm, đi chưa được mấy bước, đột nhiên thân thể thẳng tắp hôn một cái lên khóe miệng hắn, thừa dịp Vương tổng choáng váng vài giây, thả hai chân trên khuỷu tay hắn xuống len lén quấn bên hông hắn, Vương Hoài Phong phản ứng lại vội vàng nâng đỡ mông cậu: "Hồ đồ..." Tiếng nói im bặt, cảm giác được xúc cảm trên tay không đúng, hắn trợn mắt lên: "Quần lót của em đâu?"

"Em..." Quý Văn Cảnh hơi ngượng ngùng nấp vào hõm cổ hắn: "Em không tìm được."

Lòng phèo Vương tổng sóng to gió lớn, nhưng vẫn từng bậc từng bậc thang vững bước đi lên, vật nhỏ ở giữa eo không có bất kỳ ngăn cách gì, mài cọ trên áo sơ mi một chốc, hưng phấn ngẩng đầu lên, Quý Văn Cảnh tiếp tục nằm úp sấp nhỏ giọng khẩn cầu bên tai hắn: "Tha thứ cho em đi có được không..."

Vương tổng gượng một hơi cuối cùng ôm người trở về phòng, hắn đặt Quý Văn Cảnh lên trên giường, sau đó kéo chăn bọc đến chặt chẽ: "Chỉ cho phép một lần, lần sau không được viện lẽ này nữa."

Quý Văn Cảnh thấy hắn buông lỏng ra vội vàng ngoan ngoãn "ưm" một tiếng.

"Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi nấu chè." Sau đó chọt trán cậu, nghiêm túc nói: "Cảm còn chưa khỏe, đừng có dằn vặt lung tung."

Quý Văn Cảnh nghe giáo huấn của Lý Thịnh, thấy hắn muốn đi vội vàng chui ra từ trong chăn, kéo lại cổ tay hắn: "Anh... anh có thể ở với em không."

Chút cảnh "xuân" mà Vương Hoài Phong cố ý giấu đi lại lọt ra, thấy Quý Văn Cảnh đứng lên ôm lấy cổ hắn, hầu kết lăn lộn mấy lần: "Đừng nghịch, thân thể không khó chịu à."

"Khó chịu..."

"Khó chịu còn không nghỉ ngơi cho tốt."

Ánh mắt Quý Văn Cảnh có chút né tránh, nắm lấy tay hắn đặt ở chỗ đã sớm đứng lên ở phía dưới: "Là nơi này khó chịu..."

Sắc mặt tuy rằng mắc cỡ đỏ lên, nhưng ánh mắt lại lớn gan trắng trợn, trong lòng Vương Hoài Phong từ bỏ giãy dụa, dùng bàn tay rộng lớn bao lấy dương v*t nhạt màu, trên dưới tuốt động. Đỉnh đầu chảy ra chất lỏng trong suốt dấy đầy tay, Quý Văn Cảnh nhấc một chân lên, ôm lấy hông hắn, hôn khóe miệng hắn, nhỏ giọng nói: "Phía sau... phía sau, cũng khó chịu..."

Khớp xương thô cứng mang theo chất lỏng bôi trơn, đảo quanh mép hậu huyệt, Vương Hoài Phong đè trán cậu thử nhiệt độ một chút, cảm thấy không có gì đáng ngại, khàn khàn hỏi: "Muốn hả?"

Quý Văn Cảnh gật gật đầu.

Vương Hoài Phong túm mông cậu: "Nhưng mà em không ngoan."

Quý Văn Cảnh vội vàng lấy lòng hôn vành tai hắn: "Em... em biết sai rồi..."

Làn hơi nhỏ bé thổi lỗ tai ngứa ngáy, câu nói còn chưa dứt lời, đột nhiên đã bị Vương Hoài Phong chợt áp đảo trên giường. Ngón tay vẫn luôn dạo chơi trên hậu huyệt, môi lưỡi tùy ý quấn lấy quấy đảo vòm miệng cậu, Quý Văn Cảnh cọ cọ nơi sưng lên dưới thân, khó nhịn rên rỉ.

Triền miên hôn môi hồi lâu, đầu lưỡi rốt cuộc rời khỏi khoang miệng ấm áp, Quý Văn Cảnh khó nhịn rên rỉ: "Khó chịu... Vương Hoài Phong, đụng đụng phía trước của em... a..."

Hết chương 11