Ngày thi tiếp theo cũng đã đến, lần này Cố Mạn cùng mọi người có mặt đúng giờ. Hôm nay họ sẽ thi với nhau về kỳ, hoàng cung đã cho chuẩn bị một bàn cờ lớn ở ngoài trời. Người chơi phải tự mình di chuyển quân đi của mình, thứ cờ họ thi lần này chính là cờ vây.
Cố Mạn nhìn mấy viên trắng đen to hơn đầu người bên dưới thì tò mò hỏi Lãnh Cung Nghi.
- Lần này thì chơi như thế nào?
- Ngươi cứ quan sát họ chơi rồi chơi theo là được.
- Được.
Tiểu Mao Mao nhìn Duệ vương rồi tiến lên một bước, nhìn sáu người họ rồi lớn tiếng giải thích thể lệ thi lần này.
- Lần này, chơi cờ không phải chơi thường, ngoại việc người chơi tự mình di chuyển cờ phải trả lời câu hỏi của quận chúa liên quan đến quy định trong cung. Bây giờ mời sáu vị lên bốc thăm xem ai đấu với ai.
Lần lượt từng người lên bốc thăm, lượt đầu tiên Lý tiểu thư sẽ đấu với Lạc tiểu thư, lượt thứ hai Trần tiểu thư sẽ đấu với Lâm tiểu thư và cuối cùng là Tào tiểu thư đấu với Cố Mạn. Cặp đầu tiên đã bước lên vị trí thi đấu của mình, Cố Mạn nhân cơ hội đó xem lại nội quy trong cung. Năm nghìn chín trăm chín mươi chín điều lệ chỉ trong vòng ba canh giờ y đã có thể nắm vững.
Bên trên trận chiến đã bắt đầu căng thẳng, vì họ trực tiếp đứng trên bàn cờ để đánh nên tầm nhìn của họ hạn hẹp không thể nhìn bao quát đường đi của đối phương. Đã vậy họ phải vừa tính toán đường đi vừa phải vắt óc nhớ lại năm nghìn nội quy trong cung.
Duệ vương ngồi trên cao nhìn xuống ván cờ không nhịn được phì cười vỗ vai Hạ tướng quân và Phạm thừa tướng hỏi hai người.
- Cái đó là gì vậy? Trận cờ sao?
- Không rõ, hai người này đang dần mất phương hướng, sẽ nhanh thôi Lạc tiểu thư chắc chắn sẽ thắng.
Hạ tướng quân vừa dứt lời bên dưới Lạc tiểu thư đã nhận ra điểm yếu của đối thủ mình, nàng nhếch miệng rồi nhanh chóng ôm cờ đi đến vị trí cần đặt nhìn Lý tiểu thư cười tươi.
- Xin lỗi nhưng ta đã thắng.
Mọi người đều trầm trồ tán thưởng, đến hai người tiếp theo lại nhanh chóng bị đánh bại và Lâm tiểu thư là người chiến thắng. Vì đánh cờ không phải là thế mạnh của Trần tiểu thư nên chỉ chưa đầy nửa canh giờ nàng đã chiến thắng.
Cố Mạn đang gật lên gật xuống bên cạnh Gia Dung lại giật mình khi bị Châu Hỏa vỗ mạnh vào vai gọi dậy. Cố Mạn dụi mắt nhìn quanh rồi bước nhìn ra ngoài, y đi đến chỗ quân màu đen nhìn Tào tiểu thư miễn cưỡng lên tiếng.
- Nhường ngươi đi trước.
- Đa tạ công tử đã nhường ta.
Tào tiểu thư nhanh chóng đánh quân đầu tiên, Cố Mạn không hề gấp, y đặt đại một quân xuống chân mình rồi thản nhiên đứng chờ. Duệ vương chau mày, lối đánh cờ không cần nhìn này của Cố Mạn có thể thắng được trận này hay là không?
Mọi người đều hồi hộp nhìn nhau, Tiểu Mai bước đến một bước bắt đầu lên tiếng hỏi.
- Tào tiểu thư hình phạt điều một nghìn là gì?
- Cạo đầu.
- Tốt. Cố Mạn, điều một trăm đã nhớ hay quên?
- Không được tự ý đi lại trong cung nếu như không có sự cho phép của chủ cung.
Tiểu Mai gật đầu, nàng lại quay về vị trí của mình. Cố Mạn không hề suy nghĩ tính toán như bao người khác mà chỉ cần Tào tiểu thư đánh ra nước nào thì y lập tức thả quân đen mình xuống ngay.
Mọi người đều nhìn nhau, cách đánh loạn xạ của y rất làm cho người khác khó chịu. Hai bên đánh được nửa bàn cờ vẫn chưa ai phân thắng bại. Tào tiểu thư đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ả ta muốn nhanh chóng kết thúc nó nhưng Cố Mạn lại quá xảo quyệt. Dù y đánh loạn xạ nhưng lại có thể chặn được các nước ả muốn đi.
Duệ vương chau mày, hắn nhận ra nước đi cậu có gì đó rất lạ, không đơn thuần là đánh loạn. Hắn nhớ có một lần đã nghe Cố Mạn nói về việc dùng binh như không dùng, nếu dùng binh mà để người khác biết mình dùng binh thì không còn gì để nó cả. Nhưng khi mình dung binh người ngoài nhìn vào chỉ thấy mình là kẻ thất bại, hay đơn giản là ngu đần thì đó mới xứng đáng mà người cầm quyền thiên tài.
Hắn bật cười, tại sao hắn lại quên mất chuyện này cơ chứ? Cố Mạn không phải người thường nên có lẽ hắn sẽ không quá lo lắng cho y về vấn đề này.
Cố Mạn quả thực dùng binh như phá, đi hơn nửa ván cờ nhưng lại vẫn không thắng nổi một quân nào từ Tào tiểu thư. Đi được hơn một nửa, Cố Mạn lại hơn khựng lại, y nhìn quanh bàn cờ một lượt gãi cằm suy ngẫm. Tào tiểu thư nhìn thấy y đang bế tắc lại cười đắc ý lên tiếng.
- Nếu như không đánh được nữa có thể xin hàng.
Cố Mạn nhìn lại phía ả, y nhún vai rồi lại đi đến chỗ đặt quân của mình cầm lấy một quân rồi ném mạnh nó về phía Tào tiểu thư. Mọi người được một phen giật mình khi quân cờ kia đáp thẳng xuống chân Tào tiểu thư, Cố Mạn nhướng mày đanh giọng.
- Tào tiểu thư, xin lỗi đã làm ngươi giật mình.
- Ngươi…
Tào tiểu thư hậm hực nhưng ả vẫn phải nhịn để tiếp tục đánh, lần này đến lượt ả bắt đầu suy tính, ả phải đánh nhanh thắng nhanh trước khi Cố Mạn chặn hết đường đi của hai người. Tào tiểu thư bước vào bên trong bàn cờ, ả chậm rãi đi một vòng rồi mỉm cười đem quân mình đặt ở nơi ả vừa mới phát hiện ra.
Mọi người bắt đầu lo lắng cho Cố Mạn, nhìn vào thế trận ai cũng nhận thấy rõ Tào tiểu thư hoàn toàn áp đảo Cố Mạn, thắng y là sớm muộn mà thôi. Nhưng Cố Mạn thì ngược lại bọn họ, y không hề lo lắng hay áp lực gì cả, gương mặt vẫn bình thản đôi khi lại bất cần không thèm nhìn nước đi mà ném đại quân mình ra.
Cố Mạn bỗng ôm bụng bật cười lớn, ai ai cũng nhìn nhau không hiểu y cười vì cái gì. Bất ngờ y cầm lấy quân cờ của mình gương mặt quỷ dị nhìn Tào tiểu thư lạnh giọng.
- Kết thúc rồi.
Tào tiểu thư nhìn nước đi cuối cùng của Cố Mạn rồi vội vã chạy lên hướng chỗ Hạ tướng quân đang ngồi. Ả thất thần khụy người ngồi xuống đất khi thấy thứ hiện ra dưới ở bàn cờ bên dưới.
- Không thể nào… ta lại bị lừa ngay khi đặt quân cờ đầu tiên.
- Đó chính là bài học cho ngươi khi coi thường địch.
Hạ tướng quân nói xong lại đứng dậy đi bước ra sát mép nhìn ván cờ một lần nữa, đúng là đứng bên dưới sẽ không thấy được nước đi bao quát của đối thủ. Họ ngồi trên cao cũng không thể nào lường trước nước đi của y. “Rùa”… trên bàn cờ hiện lên rõ con rùa do chính Cố Mạn đưa đối thủ mình tự tay vẽ ra, quả thật y rất cao siêu.
Trận này thắng thua đã rất rõ ràng, người thắng đương nhiêu chính là Cố Mạn. Đối thủ tưởng chừng sẽ bị loại ngay từ đầu nhưng lại là là người nguy hiểm nhất. Vòng tiếp theo sẽ tiếp tục bốc thăm, sẽ có một người vào thẳng vòng trong còn lại là cuộc chiến của hai người còn lại.
Lạc tiểu thư là người rút trước và nàng rút được phiếu trắng, Lâm tiểu thư là người tiếp theo và nàng cũng rút được phiếu trắng giống như Lạc tiểu thư. Đương nhiên phiếu còn lại là của Cố Mạn, và bên trong có một dấu chấm. Cố Mạn sẽ là người đi thẳng vào vòng trong nên trận này y có thể nghỉ ngơi nghiên cứu chiến lược của hai đối thủ của mình.
Nghiên cứu thì không thấy nhưng chỉ thấy y lại tiếp tục gật gà, đến khi Lãnh Cung Nghi không chịu được nữa đi thẳng xuống chỗ Cố Mạn đánh mạnh vào đầu y. Cố Mạn giật mình, y vội vàng ngồi thẳng người lại nhìn hai người bên trên vẫn đang thi đấu lại nhăn mặt nhìn Lãnh Cung Nghi trách móc.
- Họ vẫn chưa xong, ngươi đánh ta làm gì?
- Tôn trọng đối thủ một chút đi.
Cố Mạn bĩu môi, bất ngờ xung quanh mọi người đều vỗ tay vì cuối cùng đã chọn ra người chiến thắng. Người chiến thắng ở lượt này chính là Lạc tiểu thư, họ có nửa nén nhang nghỉ ngơi rồi đánh tiếp ván cờ cuối.
Cố Mạn nhìn thế cờ nàng ta đi lại nhếch miệng, không ngờ người này lại học khá nhanh lối đánh của y lại áp dụng ngay vào trận. Người này không phải người mới học qua, Cố Mạn trầm ngâm một lát lại phì cười đi đến ghế ngồi chờ đến lượt mình, trận này thật sự rất thú vị với y.
Hạ Hạ đi lại chỗ Cố Mạn, nhìn y chỉ tập trung ăn táo trên mặt không hề có chút lo sợ hay gì cả. Nàng ngược lại lại lo cho Cố Mạn rất nhiều, dù gì nàng cũng từng học qua đánh cờ và nhận ra lối đánh của Lạc tiểu thư rất giống với lối đánh của y, Hạ Hạ lo lắng nhỏ giọng hỏi.
- Huynh có chắc chắn sẽ thắng trận này không?
- Không.
- Thật?
Cố Mạn gật đầu, trước đánh trận thì không nên quá phô trương, biết địch biết ta mới trăm trận trăm thắng. Nhưng giờ địch lại áp dụng chiến thuật của ta để đi đánh quân ta vậy tiếp theo ta sẽ làm thế nào mới là bậc anh hùng.
Lạc tiểu thư nhìn sang chỗ Cố Mạn nhẹ cúi đầu, Cố Mạn cũng đáp lễ lại nàng rồi tiếp tục ăn táo của mình. Châu Mộc ngồi xuống bên cạnh Cố Mạn, y nhìn lên bàn cờ đã được dọn dẹp xong mỉm cười chế giễu.
- Chủ nhân định đánh phủ đầu hay gậy ông đập lưng ông?
Cố Mạn lườm y khó hiểu hỏi lại.
- Là có ý gì?
- Ý ta là chủ nhân định đánh như thế nào?
Cố Mạn nhún vai, thở dài một hơi bất lực.
- Phải xem địch có hiểu hết được ý nghĩ của nước đi đó không, hay là lại tự chôn mạng mình trước khi chủ nhân thật sự của hắn ra tay.