Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 83






Tại Cổ Kiềm Quán, nhìn lá thư trên tay, y chau mày, đây là thư Tiểu Hồng đã gửi cho y.

Đặt lá thư xuống bà, y chậm rãi gọi năm ngươi kia trở lại.
- Châu Hỏa, Châu Thổ hai người mau đến thành Dục Lập để giúp đỡ Lãnh Cung Nghi và Hạ tướng quân.
- Thành Dục Lập?
- Là thành Dục Lập.
Cố Mạn gật đầu, đưa lá thư cho hai người đó xem, Châu Hỏa và Châu Thổ nhanh chóng nhận lệnh, họ lên đường ngay sau đó.
Châu Mộc đi đến bên cạnh Cố Mạn, Cố Mạn nói nhỏ gì đó vào tai y rồi y cũng rồi theo luôn.

Cậu nhìn tờ giấy trên bàn bất ngờ giây bốc cháy, khóe miệng Cố Mạn cong lên, ly trà trên tay đã nguội lạnh từ lúc nào.
Tại thành Dục Lập…
Đám người của Lãnh Cung Nghi mất hơn năm canh giờ mới đến được nơi, bọn họ chật vật một lúc mới vào được thành.

Trong thành vô cùng hoảng loạn, người sống được đưa lên thành để lánh nạn tạm thời.

Ban đêm họ không dám lên tiếng vì cái thứ kia.
Đám người Lãnh Cung Nghi cũng nhanh chóng tiếp cận mọi người, Lãnh Cung Nghi xem qua một lượt, trên này hoàn toàn mọi người đều bình thường.

Y đi xem xét xung quanh một lượt cùng Hạ tướng quân rồi mới đi tìm chủ thành nơi này.
Nhưng tìm một lượt cũng không thấy chủ thành đâu, Hạ tướng quân đành gọi tên lính đứng gần đó vào hỏi.
- Chủ thành của các ngươi đi đâu rồi?
- Triệu tướng quân đã vào bên trong thành để tìm hiểu mọi chuyện, vì ban ngày đám đó lẩn trốn nên chỉ có ban đêm mới có thể đi dò la tin tức.
Hạ tướng quan nhìn Lãnh Cung Nghi, hai người như hiểu ý nhau vội xoay người bỏ đi.


Họ cũng muốn xem xem, đứng sau đám thi này là ai.
Thay vì đi dưới đường như người bình thường, hai người chọn đi trên mái nhà để tiện quan sát.

Lãnh Cung Nghi cảm nhận gần đây có âm khí, y vội nắm tay Hạ tướng quân giữ lại, hai người vội nép mình sang một bên.
Phía xa có mấy tên đi đến, trên mặt mang chiếc mặt nạ hình dáng kỳ quái.

Bọn họ giống như đi tuần vậy, hai người Lãnh Cung Nghi đợi họ đi xa rồi mới dám bước ra.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hai người lại bị tiếng hét bên dưới làn cho giật mình.

Nhìn xuống bên dưới, một đám khoảng năm người đang cố gắng bỏ chạy thụt mạng.
Nhìn thấy đám thi kia sắp đuổi kịp năm người kia Hạ tướng quân đành nhảy xuống trợ giúp họ một tay.

Y làm theo những gì nói trước đây, lạnh lùng lấy thủ cấp của mấy tên kia.
Năm người kia nhìn thấy Hạ tướng quân vô cùng phấn khích, Lãnh Cung Nghi nhìn họ cứ đứng ngay ra đó, vội nhật miếng ngói vỡ trên kia ném xuống bọn họ nhỏ giọng.
- Mau lên đây.
- …
Năm người vội nhẹ nhàng bay lên trên, Hạ tướng quân nhìn mọi người đã an toàn bên trên y cũng lùi về mấy bước.

Lãnh Cung Nghi vội lấy trong túi ra hai viên màu đen cỡ nhỏ, ném mạnh nó xuống phía dưới.

Vừa mới chạm đất khói bắt đầu xuất hiện, nhân cơ hội này đám người Lãnh Cung Nghi mới thật sự chạy thoát.
Về đến thành trì, chủ thành mới nhìn rõ hai người, vội quỳ hành lễ.
- Triệu Hạn xin ra mắt Hạ đại tướng, vương gia,
- Mau đứng lên đi, không cần phải hành lễ như vậy đâu.
- Vâng.
Triệu Hạn nghe lơi Hạ tướng quân đứng lên, nhìn bản đồ trên bàn Lãnh Cung Nghi nhíu mày.
- Cái này bản đồ thành Dục Lập?
- Vâng.
Lãnh Cung Nghi nhìn vào bản đồ trên bàn, y chỉ tay vào một ngôi đền khá lớn ở giữ thành nghi ngờ hỏi.
- Cái này là gì vậy?
- Cái này là đền thờ hồ tiên, đã có từ rất lâu rồi, nó luôn được người dân thờ phụng hương khói.
- Đền thờ hồ tiên? Lần đầu ta nghe có người thờ cả hồ tiên.
Hạ tướng quân đã vẽ lại những chỗ mình đi qua, nhưng tất cả đều vô ích.

Bỗng cánh cửa mở toang, bước và là hai thân hắc y nhìn hai người gật đầu.
- Hạ tướng quân, vương gia.
Lãnh Cung Nghi ngạc nhiên khi thấy hai người bỏ bịt mặt xuống, y nhận ra hai người kia vội lên tiếng hỏi.
- Châu Hỏa, Châu Thổ sao hai người lại ở đây?
- Là chủ nhân bảo chúng tôi đến đây giúp hai người.
Lãnh Cung Nghi mừng rỡ, có thêm hai người sẽ đỡ vất vả hơn một chút.

Châu Hỏa đi đến bên bàn, y cầm lấy một quân cờ, đặt nó vào ngay giữa đền lạnh giọng nói.
- Nguyên nhân là ở đây.
- Đền hồ tiên?
- Chính xác, có kẻ đã lợi dụng hồ tiên để làm chuyện xấu.

Lúc nãy mọi người gây náo loạn đã làm cho đám người đó chú ý.


Tối nay hãy chú ý canh gác và sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ càn quét.
Triệu Hàn gật đầu như đã hiểu, y nhanh chóng cho người chuẩn bị tiễn, chỉ cần chờ lên vương gia sẽ ra tay.

Lãnh Cung Nghi cùng hai người Châu Thổ và châu Hỏa đã xây dựng một kết giới tạm thời, đề phòng bất trắc.
Sáng sớm hôm sau…
Lãnh Cung Nghi, Hạ tướng quân, Châu Thổ, Châu Hỏa cùng với mấy cung tiễn nhanh chóng lên đường, những người còn lại sẽ trông thành, không ai được ra khỏi kết giới nếu không muốn chết.
Đám thi kia ban ngày đúng là không thấy thật, nhưng có chuyện họ không lường trước ban ngày nơi lại lại có đám hắc y nhân.

Hạ tướng quân không nhiều lời mà xông lên ra tay trước, đám người kia không phải dạng vừa, bình thản đợi y lại mà nghênh chiến.
Lãnh Cung Nghi nhận ra đám hắc y nhân đó có gì không bình thường.

Y nheo mắt dùng nguyệt nhã mà Cố Mạn dậy mình để xem sao.

Đúng như Lãnh Cung Nghi dự đoán, đám người này đang bị điều khiển.
Lãnh Cung Nghi ra hiệu cho Châu Hỏa và Châu Thổ biết, chỉ thấy họ cười với y rồi lập tức xông vào.

Hạ tướng quân căn bản không phải là đối thủ của mấy tên hắc y nhân kia, y đã nhanh chóng bị đá ven ra ngoài.
Hạ tướng quân muốn xông vào thì đã bị Lãnh Cung Nghi cản lại, y nói nhỏ vào tai Hạ tướng quân cái gì đó rồi hai người cùng mấy cung tiễn rời đi trước.

Châu Hỏa thấy họ đi, y lập tức biến đổi, trên tay y hai ngọn lửa xanh lam không ngừng cháy.

Y nhanh chóng thiêu rụi đám kia bằng chính ngọn lửa của mình, y nhìn Châu Thổ nhướng mày.
- Ngươi thấu thế nào?
- Ấu trĩ.
Châu Mộc chỉ nói một câu rồi y chậm rãi ngồi xuống đất, bàn tay chậm rãi đặt nhẹ xuống mắt đất.

Ngay lập mặt đất rung chuyển, vết nứt càng ngày còn xuất hiện nhiều hơn, rồi một miệng hố tử thần được hiện ra nuốt chửng đám hắc y nhân kia.
Lãnh Cung Nghi và Hạ tướng quân bên này cũng đã bắt đầu ra tay, họ đã tìm ra một đám thi khác đang lẩn trốn bên trong một ngôi nhà.

Lãnh Cung đưa cho họ những mũi tên đã được y chuẩn bị trước, chỉ cần nhắm trước đầu đám xác kia mà bắn là được.
- Chúng đông quá…
- Bình tĩnh một chút, nhớ phải tiết kiệm tên, không được bắn loạn, tránh gây tiếng động.
“Choảng”
Lãnh Cung Nghi vừa nói xong, âm thanh đồ sứ vỡ lại vang lên, cả đám trừng mắt nhìn tên gây họa kia, Lãnh Cung Nghi gằn giọng.
- Ngươi bị điên à?
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
Lãnh Cung Nghi thở dài, bọn họ chưa kịp quay lại đã nghe thấy bên tai có tiếng gầm gừ, Lãnh Cung Nghi vội bảo bọn họ nít thở không được nhúc nhích.
Lãnh Cung Nghi chậm rãi lấy trong túi ra một đạo bùa, đợi khi thi đó phát hiện đạo bùa đã trên mặt nó.

Đám người của Hạ tướng quân cũng nhanh chóng ra tay.

Tiễn Lãnh Cung Nghi đưa không phải tiễn thường, bên trên tiễn đã được y nhúng qua thứ nước do chính tay mình luyện ra.
Đám thi khi trúng phải tên liền nằm xuống chết tức tưởi, sau khi giải quyết xong đám thi đó, họ lại lôi từng con ra bên ngoài.

Ánh sáng ngoài trời là thứ diệt thi tốt nhất.
Trên vách núi hôm trước lại xuất hiện năm người quỷ dị vẫn đang đứng đấy, tên lưng gù dùng chiếc trống của mình chậm rãi rung từng hồi.

Không có động tĩnh gì xảy ra, cả ngọn núi không có một tiếng động.
- Không có ai đến sao?

- Kết giới? Tạo nhanh thật đấy.
Đôi mắt chứa bốn đồng tử bốn màu khác nhau của Quỷ La ánh lên, kết giới này ngăn người trong làng đến gần ngọn núi.

Quỷ Hành e thẹn che miệng cười, liếc mắt đưa tình với Quỷ La lên tiếng.
- Nơi này không còn gì nữa rồi, ngươi định làm gì tiếp theo, hay…
- Đám người kia vẫn cống nạp tến phẩm, tạm thời không sao.

Quỷ Mị, ngươi ban phát cho đám ngu ngục đó một ít tham vọng đi.
- Được.
Quỷ Mị xoay chiếc ô đỏ trên tay, ả bắt đầu hát, giọng hát ma mị lánh lót nhưng không kém phần rởm gai óc.
Giọng hát đó vang vọng trong không trung, nó đi đến tai các tín đồ của họ, đám người kia như được tiếp thêm động lực vui mừng khôn xiết.
Cố Mạn đang ngồi nấu thuốc, chiếc quạt trên tay y bỗng khựng lại.

Y cũng nghe thấy giọng hát lanh lảnh kia, y ngẩng đầu nhìn ra ngoài cổng khóe môi khẽ cong nhìn người đang đứng bên ngoài.
- Lâu ngày không gặp, Bạch lão bà.
- Ha ha ha, ngươi còn nhớ tên ta?
Bên ngoài một bà lão mái tóc bạc trắng đi vào, Cố Mạn nhìn thấy bà nhẹ cúi đầu.

Lão bà bà đi đến ngồi xuống bên cạnh y, nhìn nồi thuốc y đang nấu đôi mày trắng chau lại.
- Dạ Diệp thảo?
- Mời khách quý,phải chuẩn bị này chứ.
Cố Mạn chắc thuốc ra chén đẩy đến trước mặt bà, Bạch bà bà nhìn y hài lòng cầm lấy chén thuốc mà uống.
- Mùi vị không tệ, ngươi biết ta sẽ đến đây?
- Đoán mò cả thôi, Bạch bà bà muốn khuyên ngăn ta sao? Vô ích thôi.
- Nhưng ngươi đánh bây giờ không phải là lúc.
Cố Mạn mỉm cười, mấy vạn năm rồi, y đã trải qua bao nhiêu luân hồi? Chưa phải lúc? Đám người kia thì tự do tự tại hại người, còn vẫn chỉ là một con thần thú không hơn không kém.

Cố Mạn có ơn tất trả, có thù tất báo.

Dù mười năm, trăm năm, vạn năm, y vẫn sẽ trả.
Nhìn y có chấp không nghe lời khuyên của mình, Bạch lão lão thở dài lắc đâu rồi cũng rời đi.
Bên trong Châu Kim đi ra, nhìn bóng lưng Bạch bà bà lên tiếng hỏi.
- Bà ta lại đến khuyên chúng ta sao ạ?
- Cứ kê bà ta, ai bảo tên kia từng là con bà ta chứ.

Đám người kia vẫn ở trên vách núi?
- Chúng đã rời đi, nhưng thần không xác định nơi chúng đến.
Cố Mạn đứng dậy, y phủi phủi tay áo mình, vỗ vai Châu Kim.
- Không sao, Châu Mộc đã đợi họ rồi, gọi Châu Thủy rồi chúng ta đi thôi.
- Vâng..