Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 55




Duệ vương, Hạ Hạ, Tiểu Hồng, Tiểu Mai lần lượt xuất hiện trên chính điện.

Hắn ung dung bước ngang qua chỗ Lãnh Cung Nghi đang đứng rội đặt mình ngồi xuống ngai vàng trên cao.

- Duệ vương, đây là người An Lãnh quốc, một nước nhỏ nằm ở phía tây ngay sau dãy núi Kỳ Mã của chúng ta.

- Hạ tướng quân, thay ta hỏi đám người đó là muốn làm gì?

- Vâng.

Duệ vương đã hỏi mời đại diện của An Lãnh quốc trả lời.

Người được cho là đại diện An Lãnh quốc bước ra, là một lão già, gương mặt mười phần thì hết bảy phần giống cáo ba phần giống chim lợn.

Duệ vương gật đầu ý bảo y lên tiếng, người đó cuối đầu hành lễ rồi lớn giọng.

- Ta thay mặt hoàng thượng của An Lãnh quốc đến đây muốn cầu thân với Đại Duệ quốc.

Không biết Duệ vương có ý gì?

- Cầu thân?

- Đúng vậy.

- Chuyện hậu cung phải để Hạ Ha công chúa trả lời giúp ta vì hậu cung ta bây giờ…

Duệ vương bỏ dỡ câu nói của mình đưa mắt liếc nhìn đám người Hạ Hạ.

Hạ Hạ mỉm cười, nàng hiểu hắn là đang muốn làm gì bằng ho khan mấy tiếng rồi vội lên tiếng.

- Hơn hai mươi người đang chờ Duệ vương để mắt đến.

Việc cầu hòa cầu thân hơn ba mươi người tính cả An Lãnh quốc.

Chưa kể hoàng hậu vừa mới mất, tang lễ ba năm vẫn chưa xong, và còn nữa…

- Duệ vương, Lãnh Cung Nghi là một lòng với người, y là con của một quan văn có tiếng trong triều, là nghĩa tử của hoàng thượng.

Luận về văn chương hay binh pháp y cũng không hề thua kém ai vì sao lại không thể.

- Thông minh quá, hiểu biết quá cũng là một cái tội, cái tội đó cho dù có trầm mình xuống sô g vong xuyên chưa chắc đã hết tội.

Duệ vương nhếch mép, hắn nói không một chút nể nan, vẫn là chất giọng lạnh nhạt mang nặng hàn khí kia.

Nó khiến Lãnh Cung Nghi mỗi khi nghe thấy cũng phải rùng mình khẽ liếc mắt nhìn.

Y có cảm giác như hắn là đang ám chỉ gì đó với y, dường như hắn đã biết chuyện gì đó rồi.

Chỉ nghĩ đến đó Lãnh Cung Nghi trong lòng có chút chột dạ trong lòng có phần lo lắng.

Còn người đại diện khi nghe hắn nói vậy trong lòng có chút khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường còn cười sảng khoái nhìn hắn.

- Duệ vương thật khéo biết đùa, hôm nay ta đến đây còn có đem đến những cống phẩm quý giá vô cùng.

Lão vỗ tay ba cái người của lão bên ngoài vội mang vào năm khoay gỗ được che kín.

Lão gương mặt rất tự tin, bước về chỗ năm người kia lần lượt lấy tấm vải đỏ che phía trên.

- Hoàng thượng của ta rất quý người nên đã đem linh sâm ngàn năm, đông trùng hạ thảo, gấm lụa, bạch long kim tuyền và đặc biệt là diệp lan thảo.

- Diệp lan thảo?

- Đó là một loại hoa có mùi thơm nhẹ, nhưng khi hoa được phơi khô chế biến thành bột đem đốt thì chúng sẽ khiến con người ta có cảm giác dễ chịu, và dễ dàng vào giấc ngủ.

Duệ vương gật gật như đã hiểu, hắn còn không hề biểu lộ một cảm xúc gì cả.

Lãnh Cung Nghi nãy giờ vẫn đứng im yên lặng.

Nghe người của mình nói đến đó y vội cuối người rồi bước ra khỏi hàng mỉm cười e thẹn nhìn hắn, nhẹ giọng lên tiếng.

- Duệ vương…đây là lòng thành của phụ hoàng ta, người có thể nhận lấy nó được hay không?

- Nhận? Đại Duệ ta những thứ này không thiếu, nhưng ta vẫn muốn biết rốt cuộc mục đích của các người là gì?

- Ta…muốn cầu thân với người.

Lời nói to rõ của Cung Nghi khiến cho mọi người có mặt ở đây đa phần đều ngạc nhiên.

Duy chỉ có hắn là không, hắn đứng dậy đi xuống bên cạnh Cung Nghi đưa tay nâng cằm y lên nhếch miệng rồi bất ngờ bóp mạnh lấy nó hắn gằn giọng chỉ nói đủ y nghe.

- Cố Mạn vẫn đang chờ ngươi dưới hoàn tuyền, hay ngươi muốn ta đưa ngươi đi trước một đoạn?

- Duệ vương…ta…ta đau…

- Gương mặt xinh đẹp này…rất tiếc ngươi cho dù có làm cách nào đi nữa cũng mãi mãi không thể giống y.

Duệ vương hất mạnh tay mình ra, Cung Nghi cũng vì thế mà ngã xuống đất.

Hắn đưa ánh mắt chán ghét nhìn y rồi lại bước lên trên chống tay lên thành ghế đưa mắt nhìn qua năm khoay kia một lượt.

- Đêm tất cả mấy thứ này ra ngoài cho ta, chuyện cầu thân kể từ bây giờ ai còn dám nhắc đến gϊếŧ không tha.

Các ngươi nên nhớ kỹ cho ta, hậu cung chỉ có duy nhất một hậu chính là Cố Mạn vương hậu.

Còn lại không có ai cả, phi tần lại càng không, ai kháng lệnh hay chỉ buộc miệng nói ra vấn đề này lập tức gϊếŧ không cần hỏi.

Duệ vương bước nhanh rời khỏi nơi đó, hắn không hề liếc mắt nhìn lại y dù chỉ một chút.

Lãnh Cung Nghi ngồi thất thần dưới đất, gương mặt lộ rõ sự thất vọng, bàn tay y bấu chặt vào nhau đến nổi bật cả máu.

Hạ Hạ nhếch miệng nhìn y rồi cũng nhanh chân rời đi, đại huynh nàng đã thay đổi, đây mới đích thực là đại huynh mà nàng quen biết.

Chuyện An Lãng quốc bị Duệ vương khước từ đã nhanh chóng lang rộng khắp hoàng cung.

Ai cũng mỉa mai y và khinh bỉ khi nhìn thấy y, nhưng trong lòng họ chưa kịp hả dạ thì Duệ vương lại ban lệnh xuống.

Duệ vương cho tất cả bọn họ trong vòng mười ngày phải lập tức rời khỏi Đại Duệ quốc.

Hậu cung của hắn chỉ duy nhất một mình Cố Mạn vương hậu là đủ.

- Chết tiệt, tên khốn đó đã chết rồi nhưng vẫn muốn cản đường ta.

- Công tử…vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?

- Đến lúc ra tay rồi, ngươi đi chuẩn bị cho ta một chút, tối nay ta sẽ ra tay.

- Vâng.

Lãnh Cung Nghi gương mặt đỏ bừng vì tức giận, kế hoạch y đã ấp ủ bấy lâu nay của y đã biến thành công cóc vì tên Cố Mạn kia.

Y đã tốn biết bao công sức mới có thể khiến hắn siêu lòng, rung động vì y.

Hắn đã từng thề sẽ ban cho y địa vị cao nhất, hắn đã từng thề sẽ yêu duy nhất chỉ có mình y ấy vậy mà…Hắn bây giờ và trước kia như hai người xa lạ, lạnh nhạt, tàn độc, gương mặt chỉ duy trì một cảm xúc, cấm ai lại gần, càng nghĩ Lãnh Cung Nghi càng thấy hận Cố Mạn nhiều hơn.

Lúc trước vì y quá nhân từ chủ quan nên mới không gϊếŧ cậu để bây giờ lại phải tự mình ra tay.

Ánh mắt Cung Nghi nheo lại, y vội đi lại mở tủ lấy ra một con hình nhân thế mạng bên trên có ghi tên của Cố Mạn rồi thẳng tay dùng con dao đặt bên trong cắt ngang đầu nó.

- Là do ngươi ép ta.

Lệnh Duệ vương ban xuống, ai cũng ngạc nhiên mọi người đều oán hận Lãnh Cung Nghi.

Họ cho rằng vì y mà hắn mới làm ra chuyện này, dù trong lòng có chút không phục nhưng cũng không dám lớ tiếng phản kháng.

Sự việc này cũng nhanh chóng lắng xuống cho đến tối hôm nay, màn đêm chỉ mới vừa buôn xuống.

Mọi người chưa kịp nghỉ ngơi thì bên ngoài họ lại nghe được tiếng cười khanh khách.

- A…hhaaaa…hahaaaa…đầu ta…ai lấy đầu ta mau trả lại cho ta…

- …

- Đầu ơi…hức…hức…hahhaahaa…ngươi ở đâu…

- …

Tiếng cười hòa lẫn tiếng khóc ai oán kèm theo tiếng khóc thê lương kia khiến cho mọi người không khỏi rùng mình.

Họ nhìn thấy có bóng đen in trên vách cửa, là một người không đầu.

Bước đi khập khễnh, một bên tay dường như thả tự do, người đó cứ đi gõ cửa từng phòng cho xin lại cái đầu của mình.

Đi một hồi không thấy ai mỏe cửa trả lời người lại lại phát ra tiếng nói ồm ồm, nó thật khó nghe.

- Có ai thấy đầu ta ở đâu không…đầu ta rơi mất rồi…rơi mất rồi…trả lại…trả lại cho ta…trả lại cho ta…tên khốn nào đã lấy đầu ta…đã lấy đầu ta…

Tiếng gào thét khi khiến cho mọi người sởn cả gai óc vội trùm kín chăn không dám cử động.

Sau tiếng hét thất thanh, cái thứ quái dị kia cũng rời đi mất.

Sáng hôm sau không ai dám bước ra khỏi phòng, đợi bên ngoài có tiếng người nói chuyện họ mới dám mở cửa phòng bước ra.

Nhìn ai cũng tiều tụy, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi.

Tại cung Dạ Uyên, mới sáng sớm Tiểu Hồng và Tiểu Mai vì có chuyện gấp nên đã xin xuất cung.

Chỉ còn Châu Vĩnh và Hạ Hạ ở lại, vừa mới mỏe mắt họ lại nghe được tin dữ như vậy.

Châu Vĩnh sau khi nghe mọi người thuận lại thì đôi mắt mở to, gương mặt tái nhợt không còn chút máu nhìn Hạ Hạ hạ thấp giọng.

- Hạ Hạ…muội nói xem…sau lại xuất hiện cái thứ gì được chứ.

- Huynh hỏi muội thì muội biết hỏi ai bây giờ.

- Nhưng muội làm chủ hậu cung cơ mà.

- ??? Nó có liên quan gì sao?

- Thì đương nhiên việc này muội phải tự giải quyết.

- !!!

Hạ Hạ gương mặt xám đen khi nghe những lời đó từ chính miệng của Châu Vĩnh thốt ra.

Nàng không nói gì chỉ đứng dậy nắm lấy phần tóc của y mà lôi đi.

Châu Vĩnh dù có tuyệt tình, bám víu đủ mọi cách nhưng vẫn bị nàng lôi đi đến nơi gọi là có thứ kỳ lạ kia để xem xét và điều tra.

Nàng muốn xem thử là ai đang giả thần giả ma để hù dọa mọi người, nếu như để nàng biết được chuyện này sẽ không được tha thứ..