Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 46




Đám người của Cố Mạn sau một hồi lục tung cả phòng bếp ở hoàng cung cuối cùng cũng tìm được những thứ mình cần.

Họ khệ nệ ôm tất về Dạ Uyên cung, trước những con mắt kinh ngạc của mọi người đặc biệt là đại diện của các nước láng giềng.

Nguyên cả buổi chiều đó họ dường như sống trở lại ngày tháng trước đây khi Duệ vương còn đóng quân trên núi.

Không ưu tư buồn phiền hay lo lắng bất an điều gì cả.

Tất cả đều được thay thế bằng chính họ, là những nụ cười tươi rạng rỡ trên môi, là tiếng nói tiếng cười phá tan đi mọi sự mệt mỏi.

Năm người bận rộn nguyên một buổi cũng đã nướng xong mọi thứ, nhìn mặt ai mặt nấy cũng lấm lem trông khá buồn cười.

Cố Mạn phủi phủi củ khoai lớn trên tay đôi mắt sáng rực nhìn nó, miệng cậu há to hết cỡ chuẩn bị thưởng thức thành quả của mình.

Nhưng ngoặc nổi, miệng chỉ vừa chạm vào chưa kịp cắn khoai thì đã bị tiếng nói lanh lảnh phát ra từ bên ngoài làm cậu khựng lại khó chịu nhíu mày.

- Đây…không phải là nơi bỏ hoang, nghe đồn có ma nên mới bị Duệ vương đóng cửa hay sao?

- Đúng a…thiếu gia, đây là nơi đã đồn có ma đấy.

Không ngờ cũng có người ở.

- Nơi này…đến súc vật cũng chưa chắc đã muốn bước chân vào.

Củ khoai trên tay Cố Mạn vô tình bị bẽ gãy làm đôi khi nghe cuộc hoại thoại kia, cậu không hề câu nệ cầm lấy hai phần của củ khoai ném thẳng vào mặt hai tên kia.

- A…là kẻ nào.

- Là ông đây.

- Ngươi…

- Ngươi ta gì ở đây, ngươi là ai lại dám ngông cuồng chê trách chỗ này.

Hạ Hạ tức giận, nàng bước lên một bước mình hai người kia rồi lớn tiếng hỏi.

Đáp lại nàng là cái cười kinh bỉ của người kia, y đi tiến về chỗ nàng thuận tay đẩy nàng ra phía sau.

- Là người mới được nhận ân sủng của Duệ vương, tối nay sẽ hầu hạ ngườiiiiiiiiii…

- Ngươi…

Cố Mạn nhếch miệng, cậu đi đến nắm lấy Hạ Hạ lôi ra phía sau lưng mình.

Cậu đứng trước mặt tên kia nở một nụ cười thân thiện nhất có thể nhìn y và lạnh lùng ban cho y nguyên một cái đạp thẳng vào bụng kiến y ngã lăng ra đất, chưa dừng lại ở đó cậu tiến đến gẫn chỗ y ngã ngồi xuống nắm chặt lấy tóc của y rồi giật lấy củ khoai to trên tay Tiểu Hồng không một chút thương tiếc nhắc thẳng vào miệng y.

- Muốn hầu hạ được tên khốn đó, ngươi nên tập dần với cái này, của hắn còn to gấp đôi cái này nữa.

- Ưm…ưm…ưm…

- Nuốt vào…ta mà thấy ngươi làm rơi một chút nào ra bên ngoài ta sẽ khiến ngươi hối hận.

Này thì ân sủng…này thì thị tẩm…này thì…thì là nam sủng mà lớn giọng với ông đây…

Cố Mạn nhận hết củ khoai vào miệng y, thuận thay bồi lên đầu y mấy cái tát rồi mới hả dạ phủi tay đứng lên.

Một màn đó của cậu đã vô tình lọt vào mắt Gia Dung, y đang đi với Châu Mộc thì bỗng dưng nhìn thấy cảnh đó.

Gia Dung khẽ nuốt xuống ngụm không khí, bàn tay y có chút run run nắm chặt cánh tay Châu Mộc khó khăn lắm mới lên tiếng được.

- Châu…Châu Mộc…vị kia…kia…

- Đừng sợ, đó là chủ nhân của ta, chủ nhân của ta một khi ra tay đều có lý do cả, huynh yên tâm.

- Nhưng…

- Tên đó ta đoán đã động chạm đến chủ nhân nên mới có kết cục như vậy.

- Ai cũng sẽ bị như vậy nếu động đến chủ nhân của đệ hay sao?

- Đó là nhẹ nhất rồi.

- …

Châu Mộc nhìn Gia Dung khẽ rùng mình khi nghe mình nói xong thì bật cười.

Y vỗ vỗ tay Gia Dung ý nói không sao rồi bước nhanh về chỗ Cố Mạn, nét cười trên gương mặt Châu Mộc đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là gương mặt nghiêm nghị và băng lãnh cuối đầu chào Cố Mạn.

- Chủ nhân.Về rồi sao? Đem tên khốn này ném ra khỏi nơi này cho ta, dám làm ông đây mất vui.

Ta xem tối nay ngươi còn sức để hầu hạ tên khoai sùng kia không.-…

Cả đám gương mặt ngơ ngác nhìn cậu, Cố Mạn cũng chả thèm quan tâm.

Chưa kịp đợi Châu Mộc ra tay chính tay Cố Mạn đã nắm lấy tóc của tên kia lôi đi trước sự kinh ngạc của Gia Dung.

Y chỉ biết nắm chặt cánh tay của Châu Mộc mà mở to mắt nhìn cậu.

- Ca…a…cái…đó…

- Đi theo huynh sẽ rõ, kịch hay giờ mới bắt đầu.

Châu Mộc cười tươi rồi vội nắm lấy tay Gia Dung mà chạy đi, hành động vô thức của y lại khiến Gia Dung có chút đỏ mặt mà y nào hay biết.

Cố Mạn gương mặt tức giận, cậu lôi thẳng nam nhân kia đến thư phòng của hắn.

Cố Mạn một chân đạp thẳng vào cửa một lực mạnh nhất kiến Duệ vương, Hạ tướng quân và Phạm thừa tướng cũng phải giật mình nhìn ra hướng cửa.

- Cố Mạn?

‘‘Bịch’’

Cố Mạn không nói một lời trực tiếp ném tên kia vào bên trong, Duệ vương nhíu mày nhìn nam nhân đang chật vật nằm dưới đất rồi lại đưa mắt nhìn về phía cậu gắt giọng hỏi.

- Ngươi đây là có ý gì?

- Ý gì? Ngươi nếu có hưng phấn quá thì nên giam người mình lại đừng để chạy lung tung.

Đã là thú bốn cẳng thì đừng làm nhục loài hai chân như ngươi.

- …

- Nam sủng mà cứ tưởng là công là phượng, chuột ta càng gϊếŧ thì mấy con đó ta không ngán, vặt lông, bẽ cổ, lấy tiết ta làn rất thành thục nên xin người Duệ vương…nên giam hay nhốt thú của người là giúp ta, đừng để chạy lung tung cắn bậy sủa bậy nữa…đau đầu và làm phiền người khác lắm.

- Ngươi…nói hết chưa?

- Chưa.

Và điều cuối cùng ta muốn nói là…cáo từ.

Cố Mạn xoay người cậu đưa ngón giữa của bàn tay mình lên giơ về phía hắn.

Duệ vương gương mặt đã đen nay lại khó coi hơn, hắn đưa ánh mắt chán ghét nhìn nam nhân đang nằm dưới đất rồi nhìn về bóng lưng của cậu.

Cố Mạn trong người chưa bao giờ lại thỏa mãn như vậy, cậu cười khoái chí khi được mắng hắn trước mặt đông người như vậy.

Nhưng nụ cười trên môi chưa giữ được lâu thì cậu phát hiện phía sau có một thứ anh sáng lao về mình với tốc độc rất nhanh.

Cố Mạn nhíu mày, cậu đi chậm lại vờ nhìn xuống mũi chân và ngồi xuống phủi bụi trên đó, miệng không ngừng càu nhàu.

- Cái gì thế này…là lông chó hay là lông…trên khoai?

Cố Mạn vì ngồi xuống bất ngờ, lưỡi kiếm phía sau không làm chủ được mà lao qua khỏi người cậu.

Cố Mạn chỉ cần có vậy, lại vờ như không biết gì vẫn vui vẻ đứng lên rời đi.

Lưỡi kiếm kia chỉ cách cổ cậu một đốt ngón tay, và người ra tay với cậu lại là một người ai thoạt nhìn cũng phải sợ hãi, né tránh.

Cố Mạn đi ra khỏi nơi đó, cậu dựa lưng vào tường thở phào một cái thật mạnh.

Tay không ngừng vuốt ngực miệng không ngừng lẩm bẩm.

- May quá, không thì tới công chuyện với tên kia rồi…hắn ta là tên điên hay sao, lưỡi kiếm bén nhọn như vậy ấy vậy lại lạnh lùng dứt khoát ra tay với ta.

Đợi ông đây giải quyết xong mọi chuyện ở đây, ông sẽ cho nổ tung nơi này…không…nên sang bằng mới đúng…sang bằng mới đúng…

Cố Mạn lẩm bẩm xong lại vội rời đi khỏi nơi đó, cậu lại trèo tường mà trốn ra ngoài, những lúc như thế này cách tốt nhất là nên ra ngoài tìm kiếm thú vui vật lạ may ra mới có thể bù đắp lại tất cả.

Nghĩ là làm, cậu một mạnh đi đến bức tường thành nơi giáp bên ngoài là đường lớn.

Cậu không cần tốn sức mà cũng có thể ra ngoài bình thường.

Cậu đi thẳng một mạch đến một tử lầu ngước mắt nhìn lên tấm biển phía trên cậu khẽ nhếch miệng.

- Xuân Hoa lầu.

- Âyzoo…lại là là Cố công tử hay sao? Hôm nay lại đến tìm ai đây hả?

- Để ta xem…vậy bà chủ Xuân Hoa cho ta hỏi bên trong còn có những ai nào?

- Có tất cả, chỉ cần là công tử thì muốn bất kỳ ai cũng được.

- Được.

Vậy lấy cho ta một phòng.

- Vâng…vâng…mời ngài đi theo ta.

Một người phụ nữ ngũ quan bình thường nhưng miệng lưỡi lại không hề tầm thường.

Đây là nơi ruột của cậu những ngày qua, lúc chán nản cậu thường đến đây uống rượu, nghe đàn, ngắm cảnh.

Hôm nay sẵn tâm trạng cậu không tốt nên mới có dịp mà đến đây, cậu vui vẻ khoác vai một nam nhân của tử lầu vào bên trong.

Những hành động hay cuộc nói chuyện của cậu lại vô tình lọt vào tầm mắt của một người.

Người này gương mặt tái xanh rồi vội xoay người lập tức chạy đi.

- Ngươi nói sao? Tên Cố Mạn đang ở tử lầu? Tay ôm nam nhân vừa uống rượu vừa ngắm cảnh?

- Vâng…là thật…chính mắt thần đã thấy…

- Là tử lầu nào?

- Là…là Xuân Hoa lầu..