Cố Mạn mấy ngày tiếp theo luôn bị người của đế vương tra tấn, hành hạ.
Cố Mạn hiện tại thân tàn ma dại, cậu đã không biết mình ngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần vì cơn đau giằng xé.
Tiếng roi vút vào người cậu hay tiếng da thịt bị cháy khét dường như đã quen thuộc với cậu.
Đế vương hôm nay tên khốn này lại đến, hắn đi đến nhìn thấy cậu thảm hại như vậy chỉ trong ba ngày thì có chút đắc ý, chậc lưỡi lắc đầu.
- Ngươi trông bộ dạng ngươi đi, có cần vì tên khốn kia mà hành hạ bản thân mình đến vậy không?
- …
- Sao ngươi không lên tiếng?
- …
- À ta quên sợi xích đó có làm miệng ngươi dễ chịu hơn không, hay ta thay cho ngươi bằng vật khác to hơn, mềm hơn?
Cố Mạn quả thực muốn băm tên này thành trăm mảnh, nhưng hiện tại cậu không đủ sức nữa rồi, cả cơ thể cậu nơi nào cũng chèn chịt vết roi.
Trên ngực lại bị hắn dùng sắt nung nóng ấn vào đến bây giờ là lần thứ năm cậu bị ấn, máu vẫn chảy, da thịt vùng ngực cậu dường như đã chín hết cả rồi.
Đế vương nhếch miệng, hắn cho người rút từng móng chân của cậu, đau đớn này cậu phải bắt trả lại cả trăm vạn lần.
Gương mặt Cố Mạn lộ rõ sự thổng khổ đau đớn, cậu quả thực muốn chết đi cho rồi, từng mảng trên da thịt cậu đang không ngừng bị hắn cắt ra thả làm mồi cho đám chuột bên dưới ăn.
Máu chảy dài trên thân thể cậu, điều này lại khiến hắn cảm thấy hưng phấn và thích thú hơn.
Hắn ra lệnh cho đám người của mình cứ đánh cậu nhưng không được để cậu chết.
Cố Mạn dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, đế vương nhìn thấy ánh mắt dữ tợn có phần rợn người kia của cậu thì hắn khẽ rùng mình.
Bất chợt hắn lại nãy ra một suy nghĩ táo bạo, hắn nắm lấy cây roi trên tay tên lính đứng gần đấy vụt mạnh về phía cậu.
- Ư…
Chỉ thấy Cố Mạn ú ớ lên vài cái, hai khóe mắt máu đang không ngừng tuân ra.
Cố Mạn vũng vẫy kịch liệt, đôi mắt của cậu đã bị tên kia phá hủy mất rồi, đau đớn chồng chất đau đớn, Cố Mạn vì không chịu nổi mà đã ngất lịm đi.
- Hừ.
Để ý đến hắn, không được để hắn chết, ta muốn xem hắn cứng đầu đến mức nào.
Đế vương quăng cây roi trên tay mình xuống rồi nhanh chóng bỏ ra ngoài.
Hắn đi đến tìm Nguyệt phi của mình, đêm nay hắn muốn ở cùng ả, vì đã lâu rồi hai người chưa mặn nồng nên hắn có chút nhớ.
Trở lại chỗ của cậu, đám lính kia cũng không dám ra tay thêm nữa, nhìn thấy cậu cả thân đều là máu và máu, móng chân bị rút hết, ngực thì bị nung chín, mắt lại bị hủy đi, nhìn cậu không khác gì những xác chết đang bị phân hủy nặng mùi, bọn họ có cho tiền cũng không dám ra tay, nhìn đã sởn gai ốc rồi thì làm sao ra tay được.
Tại doanh trại Vương Phiến Bá Duệ…
Đã ba ngày nay Châu Vĩnh vẫn chưa chịu tỉnh, tình trạng của y có vẻ không được khả quan lắm.
Mọi người bắt đầu đứng ngồi không yên, nhất là Phạm Nhạc, y luôm trách mình vì không bảo vệ được cho y nên mới xảy ra cớ sự này.
Bước qua ngày thứ tư, máu trên vết thương của Châu Vĩnh vẫn chảy, thái y lúc nào cũng phải túc trực bên y vì sợ y sẽ gặp chuyện bất trắc.
Duệ vương mấy đêm nay không đêm nào hắn ngủ ngon, cứ đặt lưng xuống là hình bóng cậu cứ hiệ hữu ngay trước mặt.
Đêm nay cũng vậy, hắn đi đến phòng của cậu, ngã lưng xuống giường ôm lấy chiếc áo mà cậu hay mặc vào trong lòng mà thiếp đi.
Trong mơ màng hắn nghe thấy có tiếng người gọi mình, hắn cố gắng mở mắt nhìn xem đó là ai thì giật mình với thân ảnh người trước mặt, hắn cố gắng nhìn kỹ người đó là ai thì giật mình ánh mắt mở hết cở, ngực như bị ai bóp nghẹn lại, miệng khó khăn lắm mới có thể thốt lên được.
- Cố Mạn…là ngươi phải không?
- Là ta.
- Ngươi sao…lại ra nông nổi này…
Duệ vương đứng dậy hắn muốn chạy đến ôm lấy cậu nhưng đã bị Cố Mạn ngăn lại.
Nhìn cậu tàn tạ người không ra người ma không ra ma khóe mắt hắn cay đến lạ.
Cố Mạn lắc đầu mỉm cười, cậu nhìn lại bản thân mình rồi vội lên tiếng.
- Ta xấu xí lắm phải không, đây chỉ là phân thân của ta, ta muốn hỏi ngươi Châu Vĩnh sao rồi.
Duệ vương lắc đầu, gương mặt thoáng buồn khi nghe cậu nhắc đến Châu Vĩnh.
- Đệ ấy không có gì khả quan cả, thái y đã làm hết cách rồi…
- Bá Duệ nghe ta, đi đến bên khe nước nhỏ trong góc phòng, chỗ đó có một lọ thuốc.
Bên trong có hai viên ngươi lấy một viên đỏ đưa cho Châu Vĩnh uống, còn viên đen trước khi ra trận ngươi hãy uống nó…
Cố Mạn nói đến đó thì cơ thể cậu mờ nhạt dần, Duệ vương muốn đến giữ cậu lại những không thể.
Bàn tay hắn xuyên qua người cậu, đây chỉ là phân thân căn bản người thật vẫn còn bị trói nhốt ở bên đế vương hắn không thể chạm vào được là phải.
Duệ vương đứng ở đó hai dòng lệ của hắn vội chảy xuống, hắn thững thờ đứng đó một lúc lâu rồi mới nhớ đến lời cậu chạy đi tìm thuốc, hắn phải loay hoay một lúc mới tìm thấy được.
Cầm lọ thuốc trên tay hắn vội chạy đến chỗ Châu Vĩnh, đưa viên thuốc màu đỏ cho Phạm Nhạc.
- Ngươi hãy cho đệ ấy uống cái này, nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa.
- …
Phạm Nhạc chỉ biết im lặng vội bỏ thuốc vào miệng mình nhai ra rồi mới dùng miệng bón thuốc cho Châu Vĩnh vì y không thể nào tự uống được.
Mọi người im lặng chờ đợi, ai cũng chăm chú nhìn vào y chỉ mong phép màu sẽ xảy ra với y.
Thái y cứ một lúc vén miếng vải trắng lên xem vết thương cho y.
Cho đến khi trời đã vào khuya, ai cũng mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.
Thì trên giường bàn tay của Châu Vĩnh khẽ chuyển động.
Vì cậu bị thương ở lưng nên phải nằm xấp, thái y ngồi gần đó nghe tiếng động vộ giật mình mở mắt, nhìn thấy Châu Vĩnh trở người nằm ngửa lại thì mừng rỡ hô lớn.
- Tỉnh rồi…tỉnh thật rồi…Châu công tử đã tỉnh rồi…
- Tỉnh?.
Mọi người bị tiếng nói của thái y làm cho giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy ông chỉ tay về phía giường Phạm Nhạc và mọi người ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
- Châu Vĩnh?
Phạm Nhạc chạy đến bên giường Châu Vĩnh nhìn thấy Châu Vĩnh đang nhẹ mỉm cười với mình thì y bật cười trong nước mắt.
- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi…
- Ta bị sao vậy…
- Ngươi mê mang hơn ba ngày rồi, ngươi biết ta lo cho ngươi thế nào hay không hả?
- Ta chỉ ngủ một chút…Cố Mạn…Cố Mạn đâu rồi…
Châu Vĩnh chợt nhớ ra chuyện đêm đó nắm chặt lấy tay Phạm Nhạc vội lên tiếng hỏi.
Nhưng đáp lại y chỉ là cái im lặng của mọi người, nhìn ai cũng cuối mặt không dám nhìn thẳng của vào mắt y.
Châu Vĩnh thất thần, nước mắt y không tự chủ mà rơi, nhìn y mới vừa tỉnh mà đã sốc đến mức này thì đến Phạm Nhạc cũng không thể nào chịu được mà lên tiếng thanh minh.
- Cố Mạn đã bị người đế vương bắt, khoảng ba ngày nữa Duệ vương sẽ xuất binh tấn công kinh thành nên ngươi yên tâm, Cố Mạn nhất định sẽ không sao.
Châu Vĩnh xoay mặt vào bên trong, y không muốn làm mọi người lo nhưng y đang cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng nất.
Chính y là người đã khiến cậu phải bị bắt, nếu không phải y một hai đòi đi theo bằng được thì chắc có lẽ cậu sẽ khômg rơi vào hoàn cảnh này, tất cả là lỗi của y..