Duệ Vương chạy đến chỗ Cố Mạn, hắn thở phào khi nhìn thấy cậu đang nằm trong góc mà ngủ thiếp đi.
Hắn đến gần, đưa tay vén lên những sợ tóc rối trên gương mặt cậu khẽ mỉm cười.
- Ngươi…thật đẹp.
Duệ vương ánh mắt nhìn cậu thật sự rất ôn nhu hắn để cậu ngã người vào lòng hắn để dễ chịu hơn.
Cố Mạn vì bị làm phiền nên cậu có chút cự quậy đưa tay lên dụi mắt nhìn hắn có chút ngạc nhiên.
- Duệ vương? Sao ngươi ở đây?
- Ta làm ngươi thức giấc?
- Có vẻ vậy.
Châu Vĩnh đâu, ngươi không lo ở bên y chạy đến đây làm gì?
Duệ vương cười nhạt khi nghe hắn nhắc đến Châu Vĩnh, hắn nắm chặt lấy bàn tay của cậu rồi lên tiếng.
- Châu Vĩnh đã có người khác lo rồi, ngươi yên tâm, Bá Duệ ta chỉ có ngươi thôi.
- Liên quan gì lôi ta vào?
Cố Mạn hất tay hắn ra rồi lại cuộn mình vào trong chăn, cậu không quan tâm mấy với những lời mang tính tán tỉnh kia của hắn.
Duệ vương cũng chỉ biết cười nhạt, hắn lấy trong người ra hai cái màn thầu vẫn còn rất nóng đưa cho cậu.
- Ăn đi.
- Đa tạ.
Cố Mạn chỉ cần nhìn thấy màn thầu ánh mắt cậu lại sáng lên, cậu nhận lấy rồi ăn một cách ngấu nghiếng.
Duệ vương đi lại bàn gần đó lấy cho cậu ít nước, vì cậu ăn quá nhanh nên đã bị nghẹn.
- Không ai dành ăn với ngươi cả, mau uống nước đi.
- Hì…do ta đói…
Cố Mạn nhận lấy nước từ hắn cậu uống một chút như nhớ lại chuyện lúc sáng cậu vội lên tiếng hỏi.
- Đã tìm ra kẻ hại ta?
Duệ vương có chút bất ngờ, hắn không ngờ cậu lại hỏi đến chuyện này, hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt có chút phức tạp lên tiếng.
- Là Châu Vĩnh.
- Đúng như ta nghĩ.
Tên đó ta sẽ đem hắn luyện 7749 ngày rồi đem cho lũ thi của ta ăn.
- Cố Mạn…
- Sao?
- Ngươi…có thể tha cho đệ ấy được không?
Cố Mạn nhíu mày, hắn lại vì y mà hạ mình xin cậu, chuyện này để người ngoài biết thì sẽ ra sao.
Một Duệ vương uy phong lạnh lùng lại đi cầu xin cậu buông tha cho một người.
Cố Mạn nhếch miệng, cậu bỏ nốt phần bánh còn lại vào miệng nuốt xuống rồi nhìn hắn nhếch mày.
- Vậy ngươi nói xem, giữ ngươi và Châu Vĩnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Ta…
- Nếu ngươi không muốn lên tiếng thì thôi vậy.
Cố Mạn vờ không quan tâm, cậu xoay người đưa lưng về phía hắn.
Duệ vương có chút bối rối, hắn không biết nói sau để cho cậu hiểu, để cậu khỏi nghi ngờ chỉ đành thở hắt ra một tiếng rồi lên tiếng phân trần.
- Ta và y trước kia vốn là tri kỉ, là ta đã tương tư y trước, thổ lộ lòng mình với y.
- Rồi?
- Nhưng càng lúc ta càng thấy y xa lạ, không còn như trước, giữ chúng ta luôn xảy ra tranh cãi chỉ vì tính ngang bướng lại hay áp đặt của y.
- …
- Cho đến khi ta đánh trận trở về, lúc đó ta cứ nghĩ là xin phụ hoàng cho y một danh phận xứng đáng.
Nhưng thứ ta kỳ vọng lại không như ta nghĩ, tận mắt ta chứng kiến đệ đệ ta và y đang ân ân ái ái dù giữ hai người chỉ dừng lại ở việc hôn.
- Cặp sừng ngươi có vẻ dài.
- Khi đó ta đã tức giận mất kiểm soát ra tay với đệ đệ mình, bị phụ hoàng trách phạt.
Chiếu nhường ngôi cũng vì vậy mà bị hủy, đệ đệ ta lại lên làm đế vương.
Ta ngày này qua ngày khác lâm trọng bệnh, cho đến khi ta gặp ngươi.
Trái tim ta như một nữa được hồi sinh, từ đó ta luôn âm thầm theo dõi ngươi bảo hộ ngươi khi có thể…
Duệ vương sau khi kể ra mọi chuyện cho cậu, tâm tình hắn nhẹ hơn hẳn.
Hắn cười nhạt, khi nghĩ về những chuyện trước đây.
Có lẽ hắn quá hấp tấp, có lẽ hắn quá trẻ con, chỉ vì một lời hứa ‘‘sẽ kết hôn chỉ với mình huynh’’ nên hắn lại mang chấp niệm lớn ra trận.
Để khi tận mắt chứng kiến tất cả hắn trái tim hắn đau đớn đến nổi như nổ tung.
Cố Mạn thở dài, cậu thò đầu ra khỏi tấm chăn, quay sang nắm lấy tay áo hắn giật giật.
- Ngươi đã từng nghe Châu Vĩnh giải thích chưa?
- Đã từng, ta đã từng lắng nghe y, nó chỉ là rung động nhất thời, hay đơn giản chỉ vì y nhớ ta mà lại chấp nhận đệ đệ ta thành người thay thế.
Cố Mạn gật đầu, cậu suy nghĩ một lát rồi tiếp tục lên tiếng.
- Vậy…tâm ngươi còn có y hay không?
- Không.
Ta giờ chỉ xem y như một đệ đệ không hơn không kém.
Duệ vương khẽ mỉm cười,dù chính Châu Vĩnh là người phản bội hắn, chính Châu Vĩnh đã khiến hắn mất đi cương vị của một vị đế vương nhưng hắn không hề trách y.
Hắn còn biết chính y là người đã lấy bản đồ chiến lượt binh pháp của hắn để đưa cho đệ đệ mình khi y đang sống chết ở bên cương.
Dù gì y cũng chỉ lả con tốt của đế vương hiện tại nên hắn không hề oán trách y, nếu có oán trách thì oán trách hắn đã quá tin tưởng đặt niềm tin vào y.
- Vậy còn Châu Vĩnh, y vẫn còn tình cảm với ngươi…
Cố Mạn bỏ lỡ câu nói, cậu nhìn thấy rõ ánh mắt khi nhắc đến Châu Vĩnh đã không còn như trước.
Bình thản đến một cách lạ lùng, Cố Mạn mỉm cười, đứng lên muốn đi lại giường thì bị hắn bất ngờ nắm chặt tay lôi lại.
- A…
- Cho ta ôm ngươi một chút được không?
- Ngươi nổi cơn điên gì vậy? Mau buông ra.
‘‘Siếc chặt’’
Duệ vương không nói gì, giữ im lặng và ôm chặt cậu hơn, hắn rúc mặt vào cổ cậu, Cố Mạn đang cố vùng vẫy thì chợt khựng người vì cậu cảm nhận được trên da cổ cậu có gì đó rất nóng vừa rơi xuống.
Là hắn đang khóc, không hiểu sau hắn lại khóc, Cố Mạn có chút lúng túng.
Vì cậu chưa bao giờ gặp phải tình trạng này nên không biết phải làm sao.
Loay hoay một lúc cậu chỉ đành thở dài, đưa ray lên vỗ nhẹ vào lưng y như đang an ủi.
Cố Mạn suy nghĩ một lúc rồi quyết định lên tiếng để động viên hắn, xem như cậu đang thương hại cho hắn cũng được.
- Bá Duệ…ngươi đừng có khóc…
- Ta không hề khóc.
- Không khóc vậy tên khốn ngươi nói giọng khàn đặt vậy là sao.
- …
- Được rồi…được rồi…dù gì mọi chuyện đã xảy ra, ngươi cung có được cặp sừng dài từ biên cương trở về rồi nên không việc gì phải đau khổ.
Nhưng nói gì thì nói cũng nhờ có y ngươi mới biết trong chuyện tình cảm ngươi ngu dốt đến cỡ nào.
Cố Mạn nói một hơn như vậy nhưng không biết đang an ủi hắn hay là đang trách cứ hắn.
Duệ vương vẫn không lên tiếng, Cố Mạn cũng bất lực, cậu cầm lấy tóc chơi đùa tiếp tục tự thân độc thoại.
- Chiếc sừng đó theo ta nghĩ ngươi nên đem đi triễn lãm, hay ngươi chuyển qua ăn nhiều thịt cá hơn đi, ăn hoài rau xanh làm gì để rồi đội rau trên đầu.
Có trách cũng trách ngươi đã già đầu rồi còn ngu ngốc để người khác biến thành trâuuuuu…aaaaa…đauuuu…đauuu…
Cố Mạn cứ mãi luyên thuyên mà không biết tâm tình Duệ vương đang dậy sóng.
Hắn quả thực khồn nghĩ cậu là đang an ủi hắn, những điều Cố Mạn nói quả thật rất khó nghe nên.
Duệ vương chỉ còn cách khiến cậu giữ im lặng, chợt nhìn vùng cổ trắng ngần trước mắt, hắn khẽ nhếch miệng rồi đưa miệng cắn mạnh một cái vào vùng cổ kia của cậu.
Cố Mạn cũng vì vậy mà vội đánh mạnh vào người hắn để hắn mau thả ra.
Cố Mạn gương nhăn lại trông rất khó coi nắm lấy tóc hắn mà giật mạnh ra phía sau.
- Tên cẩu điên…ngươi lại lên cơn gì vậy?
- …
Cố Mạn ôm lấy phần cổ đã bị hắn cắn của mình trừng mắt nhìn hắn quát lớn.
- Tên khốn…ngươi lên cơn cũng nói cho người khác một tiếng chứ.
Duệ vương không quan tâm đến cậu đang nói gì, hắn vội lên tiếng chất vấn ngược lại cậu.
- Ngươi có thấy ai an ủi người khác như ngươi không, chửi trên đầu trên cổ người ta ngươi nghĩ đó là an ủi sao?
- Ngươi…ta phải nghĩ nát óc để lựa lời an ủi ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi còn lên giọng trách móc ta.
- Trách móc? Ngươi chửi ta là trâu, là ngu dốt vậy mà an ủi?
- Cái đó là do ngươi ngu thật không phải ta nói điêu.
Cố Mạn không nói thêm câu gì liền xông đến muốn hơn thua với hắn.
Duệ vương cũng không vừa hắn cũng nắm tay cậu mà cắn xuống.
- Tên cẩu khốn kiếp mau buông ta ra…
- Ngươi buông tóc ta ra trước.
- Ông đâu có ngu như ngươi, cẩu ngoan mau thả ra…
- Hừ…vậy ta cắn chết ngươi…
Duệ vương vật cậu ngã xuống đất trực tiếp nằm trên người cậu rồi cắn mạnh xuống vùng cổ bên kia.
Cố Mạn vì đau, cậu liên tục nắm lấy tóc hắn mà giật, cậu giật đến nổi tóc hắn rơi xuống đất..