Cố Mạn và Duệ vương được đại nương kia đưa đến nhà của một người gần đó.
Khi cậu và hắn bước vào mọi người bên trong đều nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ.
Đại nương nói nhỏ vào tai đại thúc phía trong cái gì đấy.
Chỉ thấy ánh mắt ông mở to ngạc nhiên rồi nhanh chóng ra mời hai người vào bên trong.
- Hai vị khách quý, mời vào bên trong.
- Đại thúc, có thể cho ta xem qua thi thể con ông một lát được không?
- Chuyện này…
Nhìn ông có vẻ chần chừ, Cố Mạn mỉm cười cậu đi đến quan tài đặt ở giữa nhà nhìn những lá bùa được dáng cẩn thận bên ngoài áo quan có chút hiếu kỳ đưa tay lên chạm vào chúng.
- Cẩn thận…
Đại thúc kinh ngạc khi cậu chạm vào những lá bùa kia, đây là bùa ông thỉnh từ nơi khác về để bảo vệ thân xác của con ông không bị quấy nhiễu.
Cố Mạn thở dài cậu giật rách những lá bùa đó xuống nắm chặt trong tay ngọn lửa bỗng chốc thiêu rụi tất cả.
Mọi người kinh hãi khi thấy lửa tự bốc cháy trên tay cậu, Duệ vương đi đến bên quan tài một chưởng của hắn đã đánh bay nắp quan sang một bên trước ánh mắt lo lắng của mọi người.
Cố Mạn giữ quả cầu lửa trên tay rọi thẳng vào bên trong, nhưng lạ thay bên trong áo quan không hề có người mà ngược lại là một hình nhân bằng vải có kích thước bằng với người thật.
- Hình nhân thế mạng?
- Cái này…
Duệ vương xoay người đi đến bên cạnh đại thúc kia ánh mắt có chút sắc lại nhìn người lên tiếng hỏi.
- Cái xác đang ở đâu?
- Đang…đang ở dưới tầng hầm trong trấn…
- Mau đưa ta đến đó.
Mọi người có chút sợ hãi nhưng vẫn đưa hai người đi đến chỗ cất thi thể kia.
Họ đi đến một ngôi chùa, rồi đưa mọi người đi đến gặp một sư thầy.
Tại đây sư thầy mới đưa cậu và hắn đi đến một mật thất, bên trong không chỉ có một mà tận năm người.
- Treo đầu dê bán thịt chó sao?
- Ý ngươi là sao?
- Năm người họ vẫn chưa chết chỉ là qua mặt quỷ thần thôi.
Lời của Cố Mạn đã khiến cho cả sư thầy thoáng giật mình, cậu chỉ liếc nhìn sơ cũng biết họ còn sống nhưng cũng sẽ không được bao lâu.
Duệ vương về chuyện này thì hắn chỉ có thể đứng sang một bên im lặng nghe cậu giải thích, Cố Mạn nhìn hắn bĩu môi khinh thường rồi cậu mới lên tiếng tiếp.
- Con người ba phần hồn bảy phần phách nhưng năm tên này căn bản đã mất hết bảy phách và một hồn.
Căn bản cũng chẳng sống được bao lâu.
- Vậy…tiếp theo ngươi muốn làm gì?
- Tự dưng ta muốn làm tân nương thêm một lần.
- !!!
Duệ vương đưa ánh mắt phức tạp nhìn cậu, Cố Mạn không quan tâm hắn đang nghĩ gì, chỉ nhìn thấy cậu đi đến chỗ năm người kia đang nằm, họa một đạo phù trên không trung rồi phóng về phía năm người đang nằm.
Thứ đạo phù cậu phóng ra chủ yếu bảo vệ hai phần hồn còn lại của năm người kia.
Chưa dừng lại ở đó, cậu còn tạo một kết ấn để bảo vệ thân xác của họ nữa.
Nhìn cậu thành thạo tạo mọi thứ, người trong trấn ai cũng ngỡ ngàng, họ liền quỳ gối cầu dập đầu với hai người để tạ ơn.
Cố Mạn chỉ cười tươi bảo bọn họ đứng lên rồi lên tiếng nói.
- Chuyện ta giúp các ngươi là chuyện đương nhiên, nhưng còn có chuyện cần nhờ đến các vị.
- Chuyện gì chỉ cần người nói chúng tôi nhất định sẽ giúp.
- Chỉ là các người có biết Vương Phiến Bá Duệ, người uy phong trăm trận trăm thắng.
Là con trai trưởng của hoàng thượng trước kia không?
- Có…người này thì ta có biết…danh tiếng của người không ai không biết chỉ là không hiểu sao đế vương hiện tại không phải là người.
Cố Mạn mỉm cười, cậu đẩy hắn lên phía trước, chỉ tay về phía hắn cậu lại tiếp lời lão bá bá kia.
- Đây chính là Duệ vương kia, hiện tại đã bị lệnh truy nã toàn thành, và hiện tại…y đang đóng doanh tại núi Lạn Mã.
Tiếng ồn ào lại vang lên, Duệ vương đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, Cố Mạn chỉ nhún vai cậu đương nhiên đã có suy tính, trên đời này không ai lại đi giúp không người khác.
Cố Mạn và Duệ vương nép sang một bên, các trưởng lão cần bàn bạc một lát, Cố Mạn thúc vai hắn tò mò lên tiếng.
- Bá Duệ…ngươi nói xem, họ sẽ cho chúng ta được những gì?
- Ngươi cũng gan thật, dám nói chuyện ta bị truy nã, ngươi không sợ họ báo quan sao?
- Báo quan? Vậy phải hỏi xem thanh kiếm kia của ngươi còn bén không đã.
- Ngươi…có chắc sẽ đấu lại tên Minh vương gì đó hay không?
- Không biết, không lại thì may ra ta còn làm được tân nương của hắn, cũng đáng.
- ???
Câu trả lời của cậu cũng khiến hắn cứng miệng, hắn không hiểu kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại phải gặp một tên vương hậu như cậu.
Hai người vẫn đang thầm thì to nhỏ thì một trưởng lão đi đến, ông đưa ra trước mặt của hai người một tờ giấy.
Duệ vương có chút nghi ngờ, hắn nhận lấy tờ giấy đọc sơ qua một chút nội dung bên trong, hắn nhìn cậu ý bảo cậu mau đọc.
Cố Mạn lườm hắn một cái rồi mới cầm lấy tờ giấy đại khái là việc họ hứa sẽ giữ im lặng chuyện Duệ vương đang đóng doanh ở đâu, và chính trấn họ sẽ tự nguyện theo hắn, cung cấp lương thực và nghe ngóng tình hình tại kinh thành cho hắn.
Cố Mạn rất hài lòng với nội dung bên trong, bỗng tờ giấy trong tay cậu bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng đã hóa nó thành tro.
Cố Mạn mỉm cười đi đến chỗ cô nương lúc sáng nắm lấy tay cô.
- Như vậy được rồi, còn chuyện của cô nương cứ để ta lo.
Nhà cô ở đâu, khi nào thì hôn lễ tiếng hành?
- Tối nay, khi nghe tiếng chim khổng tước kêu thì đoàn đưa dâu sẽ đến.
- Chim khổng tước?
‘‘Chim khổng tước lại vang tiếng giữa khuya chuyện này hoàn toàn không có.
Chỉ có đám ma quỷ mới dám làm chuyện này, chứ khổng tước nào mà ra.’’ Cố Mạn thầm chửi rủa trong lòng mình, nếu như có khổng tước thật cậu nhất định phải vặt lông nướng nó ăn cho hả giận.
Cô nương đó nghe cậu hỏi lại thì gật đầu, cô vội lên tiếng thanh minh giải thích.
- Vâng.
Mỗi khi chim khổng tước cất tiếng ngay lập tức tiếng trống kèn vang lên, đoàn đưa dâu sẽ đến.
- Chuẩn bị cho ta một bộ hỉ phục, tối nay ta muốn làm tân nương.
‘‘Ọc…ọc…ọc…’’
Cố Mạn đang hùng hổ tuyên bố mình sẽ là tân nương thì tiếng ọc ọc từ bụng cậu phát ra.
Duệ vương vuốt mặt, chuyện này quả thực có chút mất mặt.
Cố Mạn ôm lấy bụng mình, cậu gượng cười rồi nhìn mọi người lên tiếng hỏi.
- Ta đói bụng rồi…chỗ các người có màn thầu không…
- …
‘‘Bốp’’
- A…Bá Duệ…ngươi bị điên hay sao mà đánh ta?
- Thật vô liêm sỉ.
- ??? Ta đói bụng xin ăn mà cũng vô liêm sỉ? Ngươi nói chuyện đoàn hoàn một chút đi.
Duệ vương lắc đầu, hắn không nói gì chỉ bỏ đi ra bên ngoài, Cố Mạn không thèm quan tâm đến hắn, cậu có chút ủy khuất muốn khóc đến nơi vậy.
Đói bụng xin ăn lại cho là vô liêm sỉ vậy cái tên cẩu nhiều chuyện như như hắn không cần ăn chắc.
Cố Mạn được gia đình của tiểu cô nương kia đúa về nhà, dân làng đã nhanh chóng chuẩn bị cho cậu một bộ hỉ phục.
Cố Mạn ăn vội mấy cái màn thầu vào bụng vì theo như người dân nói thì thời gian đưa dâu đã gần đến.
Nhìn người mặc hỉ phục trang điểm nhẹ nhàng đang ngồi trước mặt, Duệ vương có chút chạnh lòng.
Đây có lẽ là lần thứ hai hắn phải chứng kiến Cố Mạn khoác hỉ phục trong người, nhưng người bên cạnh lại là không phải hắn.
Nỗi lòng của hắn chắc chẳng bao giờ cậu hiểu được, Cố Mạn trước hay sau đều khiến hắn tim đập loạn.
Duệ vương lấy trong người ra một cây trâm bằng ngọc, đây là thứ mà hắn đã từng làm trước đây muốn tặng cậu nhưng chưa có dịp.
- Tặng ngươi.
- Cái này…
- Rất hợp với ngươi, quà hỉ ta tặng và Minh vương.
- Xì…tân lang ta còn chưa thấy mặt, nếu tân lang ta mà đẹp trai như ngươi thì tốt biết mấy.
Nhưng nó rất đẹp, ngươi cài lên cho ta được không?
- Được.
Sự vô tư vô lo của Cố Mạn khiến Duệ vương có chút chạnh lòng trong người.
Hắn cố ngắn bình tĩnh cài lên tóc cậu cây trâm ngọc mà chính tay hắn làm.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt mỹ lệ kia hắn lại một lần nữa không thể kiềm lòng mà tìm đến môi cậu hôn xuống..