Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 13




Cố Mạn bị Duệ vương thô bạo đạp sang một bên, hắn đứng dậy vội chỉ lại y phục rồi bỏ vào bên trong.

Cố Mạn vẫn còn ngồi dưới đất, cậu đưa bàn tay lên trước mặt, cứ co thả bàn tay lúc nãy của mình rồi rùng mình một cái.

- Khiếp, sao lại to đến vậy cơ chứ.

- Vương hậu người không sao chứ?

- Hà tướng quân, ngươi có biết vì sao lại to đến vậy không?

- To?

Hà tướng quân gương mặt đần ra khi nghe cậu hỏi cái gì to, Cố Mạn biết mình không thể hỏi gì từ y liền chép miệng rồi nhanh chóng đứng dậy chạy đi.

- Ây…của ngươi chắc gì đã to, có hỏi ngươi cũng không biết, ta đi gặp Duệ vương hỏi hắn ta mới được.

- ???

Cố Mạn nói là làm, cậu chạy vào phòng tìm hắn nhưng được lính canh bên ngoài nói hắn đã ra khu suối đặt cách của Duệ vương để ngâm mình rồi.

Nghe nhắc đến suối mắt Cố Mạn mở lớn, cậu nhanh chóng chạy đi dù đã bị mấy tên lính nhắc nhở là không được.

Cậu đến đây đã khá khá ngày nhưng chưa hề thấy suối, chạy dọc theo một con đường mòn nhỏ, cậu đã lén trốn lính canh để vào bên trong.

Đi dọc con suối cậu nhìn thấy có một thác nước lớn, bên dưới đúng là Duệ vương đang ngâm mình.

- Woa…cái cơ thể kia là sao vậy? Sao lại hoàn hảo đến vậy cơ chứ…

‘‘Cạch’’

- Ai?

Cố Mạn vì mãi mê ngắm cơ thể rắn chắc của Duệ vương mà quên rằng mình đang lén vào đây.

Cố Mạn giật mình khi nghe hắn lên tiếng, cậu bước ra cười cười lấy lòng hắn định xoay người rời đi thì bỗng trượt chân rơi luôn xuống nước.

Duệ vương phản ứng rất nhanh, hắn nhanh chóng giang tay đỡ lấy cậu, khiến cánh tay hắn đập vào cạnh đá và chảy máu.

- Ngươi chảy máu rồi…

- Ngươi không sao?

- Đưa tay ngươi đây.

Cố Mạn có chút lo lắng đối với hắn, cậu không quan tâm bản thân mình đã ướt ra bộ dạng nào mà dùng pháp thuật trị thương cho hắn.

Duệ vương chỉ im lặng ngoan ngoãn đứng im cho cậu trị thương nhưng nhìn thấy đôi môi đỏ hồng kia của cậu, hắn có chút siêu lòng.

Cố Mạn mỉm cười không để ý nãy giờ hắn cứ liên tục nuốt nước bọt, cậu vui vẻ đưa cánh tay đã hoàn toàn lành lặng cho hắn xem nhưng…

- Duệ…ưm…

Cố Mạn bị Duệ vương bất ngờ cưỡng hôn nên có chút ngạc nhiên, đôi mắt cậu mở to hết cở.

Duệ vương cũng vì vậy mà càng càng quấy hơn, hắn đưa tay giữ lấy gáy cậu, ép cậu vào nụ hôn sao.

Cố Mạn vẫn đang mơ màng thì bị vật cứng bên dưới làm cho giật mình vội đẩy hắn ra, thuận tay tát mạnh Duệ vương một cái.

‘‘Chát’’

- Bá Duệ…ngươi…

- …

Cố Mạn tâm tình kích động mạnh, nhưng khi nhìn thấy huynh đệ khổng lồ của hắn đôi mắt cậu sáng lên mở to hết cỡ.

Duệ vương biết mình đã đi quá giới hạn, hắn có chút hối hận nên định lên tiếng xin lỗi cậu.

Nhưng bất ngờ hơn cậu lại chủ động đi đến chỗ anh nhưng một lần nữa lại hụt chân tay cậu vùng vẫy kiếm điểm bám.

- Cố Mạn…

- Cứu…ta…ta không biết bơi…

- !!!

Duệ vương cũng muốn giúp cậu nhưng gương mặt hắn bỗng dưng tối sầm lại.

Cùng lúc đó Cố Mạn hình như vô tình tay chạm được vật gì đó, cậu lộ vẻ mừng rỡ nắm chặt nó mà ngoi lên trên mặt nước.

- Bá Duệ, ngươi xem ta nắm được…cái…gì…n…à…y…

- Ngươi…thích đến vậy sao?

- Hả?..

Duệ vương gương mặt đen lại, hắn gạt mạnh tay cậu ra rồi vội đi lên bờ mặc lại y phục, hắn bỏ đi không hề nhìn cậu dù chỉ cái liếc mắt.

- Này…Bá Duệ…Duệ vương…ta…ta không hề cố ý…nhưng ngươi làm sao lại to như thế được…

Cố Mạn gương mặt không hề hối lỗi, miệng thì nói xin lỗi nhưng mặt lại nhìn bàn tay của mình không rời.

Cậu đây là lần thứ ba chạm vào huynh đệ của hắn nhưng ba lần đều muốn hắn tuyệt tử tuyệt tôn.

Cố Mạn sống mười bảy năm trên cuộc đời lần đầu tiên nhìn thấy ai lại khủng như vậy nên cậu rất tò mò.

Nhìn vào tay mình rồi nhìn xuống tiểu đệ mình cậu lại muốn gào khóc oán trách ông trời vì bất công.

Cố Mạn cũng không còn tâm trạng ngâm mình, cậu lê cơ thể đầy nước về doanh trại.

Gương mặt cậu xị lại khi nhìn thấy đám người Hạ Hạ, Tiểu Mai và Tiểu Hồng đang luyện võ gần đó.

Nhìn thấy cơ thể cậu ướt sũng, ba người có chút lo lắng chạy đến chỗ cậu.

Hạ Hạ lấy tay áo thấm nước trên mặt cậu vội lên tiếng hỏi.

- Huynh làm gì mà ra nông nổi này vậy?

- Ta…đi bắt cá.

- Bắt cá?

- Đúng…

Ba người nhìn cậu có chút nghi ngờ, cậu vội cười cười rồi đưa ra trước mắt họ hai con cá lớn.

Chuyện là lúc nãy trên đường trở về cậu gặp người bên hậu cần đang bắt cá bên suối nên đac lén lấy hai con chạy đi, Cố Mạn đưa cho họ rồi nhanh chân chạy vào trong phòng.

Chuyện cậu vô số lần gây rắc rối cho Duệ vương đã khiến hắn giữ khoảng cách với cậu.

Lúc nói chuyện lúc ăn cơm hay lúc luyện tập hắn đều giữ khoảng cách.

Cố Mạn muốn đến gần hắn cũng không được vì hắn luôn cảnh giác đối với cậu.

Chuyện Duệ vương bỗng dưng lạnh nhạt với vương hậu ai cũng nhìn ra.

Cậu vì hắn luôn tránh né mình mà sinh ra bực tức trong phút chốc lại nghĩ ra chuyện ngu ngốc, cậu ôm hết y phục của mình cho vào một miếng vải lớn rồi ôm tay nãi bỏ đi trong đêm.

Đến sáng hôm sau, Hạ Hạ không thấy cậu ra ngoài ăn sáng cùng mọi người nên đã đi tìm.

Nhưng cô có tìm nát cả doanh trại cũng không thấy cậu đây, cô có chút lo lắng vội đi tìm Duệ vương để hắn đi tìm người.

- Ca ca…ca ca…không hay rồi…không hay rồi…

- Có chuyện gì mà sáng sớm muội đã ồn ào như vậy?

- Vương hậu…vương hậu mất tích rồi.

Duệ vương tay đang cầm sách vội quăng sang một bên, hắn đứng lên ánh mắt nghi ngờ hỏi lại cô một lần nữa.

- Muội vừa nói gì?

- Sáng nay muội không thấy người ra ăn sáng nên đã đi tìm nhưng khi vào phòng thì cả căn phòng đều trống trơn, gương đồ cũng không còn gì cả.

- Bỏ đi?

- Bỏ đi? Như vậy không phải nguy hiểm lắm sao, cả kinh thành đâu đâu cũng có dán lệnh truy nã huynh và vương hậu…

- Gọi Hà tướng quân trông coi doanh trại cho ta, ta xuống núi một chuyến.

Duệ vương không nói nhiều chỉ vội lấy kiếm của mình rồi lên ngựa rời đi.

Hắn biết cậu không phải là người tầm thường, nhưng những thủ đoạn mà đế vương tạo ra hắn là người biết rõ nhất.

Cùng lúc đó Cố Mạn đã đến được một trấn nhỏ tại thành Mã Châu cách kinh thành một ngày đi đường bằng cách xé toạt không gian.

Đây là thứ ma pháp mà ông cậu đã dậy nhưng có điều nó hơi tốn nhiều sức so với một đứa không luyện tập thường xuyên như cậu.

Cố Mạn dùng vải che mặt vì lúc nãy cậu nghe loáng thoáng đế vương đang hạ lệnh truy bắt cậu và Duệ vương.

Cố Mạn lúc này vẫn chưa biết mình phải đi đâu về đâu, nhưng khi đến đây cậu lại cảm nhận rất rõ nơi này rất nồng mùi tử khí.

Nơi đây rất âm u, nhà nào cũng treo lồng đèn đỏ, dù có tang nhưng lại treo một trắng một đỏ trông rất quỷ dị.

Cậu đi quanh trấn một vòng liền phát hiện ra có nhiều điểm rất bất thường.

Một lúc lại có năm nhà có tang, chuyện này không bình thường chút nào.

Cậu đi thêm một chút lại phát hiện có một cô nương đang đứng sát mép cầu như đang muốn tự sát.

- Này…

- A…

Cố Mạn chỉ kịp lên tiếng gọi thì đã làm cho cô nương nhà họ giật mình mà rơi luôn xuống bên dưới.

Cố Mạn thì không biết bơi, nơi này lại không có người cậu định dùng chút pháp thuật để lôi cô nương kia lên thì từ đâu một nam nhân to lớn đã lao xuống an toàn đưa người lên.

- Bá Duệ? Sao ngươi lại ở đây?

- Không phải vì tên tiểu tử nhà ngươi sao? Chuyên đi gây chuyện.

- Ta?

Cố Mạn ngạc nhiên khi người vừa nhảy xuống cứu người lại là hắn, không phải lúc này hắn nên ở trên núi và luyện tập hay sao, sao lại có mặt ở đây đúng lúc như vậy cơ chứ.

- Cô nương cô có sao không?

- Không…hức…hức…

- ???

Hai người Duệ vương và Cố Mạn nhìn người trước mặt tự dưng bật khóc thì có chút rối.

Hai người còn chưa biết phải làm gì thì từ phía xa có một đại nương chạy đến ôm lấy cô nương mà bật khóc

- Con…à…sao con lại khờ vậy…sao con lại nghĩ quẩn như vậy…

- Mẹ…con thà chết còn hơn phải đi làm tân nương cho Minh vương…

- Minh vương???

Nhìn thấy cậu và hắn đồng thanh, đại nương kia giờ mới để ý, bà vội khấu đầu đa tạ công ơn hai người rồi vội lên tiếng giải thích.

- Minh vương chính là ngôi đền trên đỉnh núi kia, mỗi năm sẽ có một tân nương đến được dâng lên cho người.

Nhưng hơn một năm trở lại đây các cô nương xinh đẹp đã tiến cung làm phi tần cho Đế vương.

Ngay lập tức cả thị trấn cứ gặp tai ươn, hạn hán kéo dài, trai tráng trong làng không biết vì sao lại chết một cách kỳ lạ.

Đã có hơn mười người chết rồi, mới hôm qua mà năm người đã chết cùng một lúc, vì không có người nên họ đã bốc xăm và bốc trúng đứa con gái tội nghiệp nhà chúng tôi…nó chỉ mới mười hai tuổi…

- Minh vương…? Ta mới nghe Duệ vương chứ chưa từng nghe Minh vương.

Bá Duệ ngươi có từng nghe chưa?

- Chưa.

Chuyện này đúng là cần phải điều tra xem, đại nương người yên tâm chúng tôi sẽ giúp các người.

- Thật…thật sao ạ.

- Vâng.

Đại nương nghe nói hắn sẽ giúp liền vui mừng dập đầu tạ ơn, họ nhanh chóng đưa cậu và hắn đi đến lần lượt nhà của năm người xấu số kia.

Cậu muốn xem vết thương và điều tra nguyên nhân khiến họ tử vong là gì rồi mới có thể tính chuyện tiếp theo..