Ngày thành hôn cuối cùng cũng đã đến, sắc hoa rực rỡ nở khắp mọi nơi. Nhưng đáng tiếc việc trọng đại này lại thiếu vắng tất cả, đến Doạt vương cũng không thấy người đâu. Duệ vương đứng chờ tân nương của mình được đưa đến nên có chút hồi hộp.
Đợi một lúc tiếng trống kèn cũng vang lên, hắn nhanh chóng chỉnh lại hỉ phục của mình rồi đi đến nắm tay đưa người từng bước tiếng vào bên trong. Mọi người ngoài mặt ai cũng ra sức chúc mừng Duệ vương và trắc phi nhưng trong lòng lại không ngừng oán trách người.
Ngược lại không khí náo nhiệt linh đình ở chính điện, tại Dạ Yên cung lại im ắng vô cùng. Cố Mạn trên người cũng khác lên mình bộ hỉ phục đỏ, y quay người ra hướng cửa thực hiện tam bái của mình.
Có lẽ đây là lần cuối cùng y làm chuyện ngu ngốc này, Lý Ngao đứng bên hô cho y mà nước mắt nó không ngừng rơi.
Hôm nay là ngày vui của hắn, nắm tay người cùng tiến vào bên trong. Cùng người vái lạy ba vái.
Lạy thứ nhất cùng người bái thiên địa.
Lạy thứ hai cùng người bái tổ tiên.
Lạy thứ ba cùng người bái phu thê.
Tóc hắn đã cắt, cũng kết cho người. Hắn nhìn người mỉm cười hạnh phúc, người cũng vì hắn mà nở nụ cười thật tươi.
Chỉ tiếc… Người ở đây cùng hắn bái đường không phải là y.
Y cũng vái lạy ba lạy nhưng tân lang lại không hề có, một thân một mình đơn độc mà lạy.
Lạy thứ nhất y trả lại lời thề bên nhau trọn kiếp không rời.
Lạy thứ hai y trả lại hắn ân tình đứt đoạn.
Lạy thứ ba y trả lại hắn những tủi nhục trước kia y phải cam chịu.
Đuôi tóc cũng cắt nhưng không phải để kết tóc mà để cắt đứt mọi thứ với hắn.
Hỉ phục được y cẩn thận đặt lại lên giá, đuôi tóc rơi rải khắp dưới sàn, Cố Mạn lưu luyến nhìn lại bộ hỉ phục một lần nữa. Y gượng cười chua xót nắm lấy tay Lý Ngao âm thầm rời khỏi hoàng cung. Rời khỏi nơi đã từng là chốn thiên đường của y, là niềm hạnh phúc kiêu hãnh của y.
Có lẽ y không thích hợp sống trong nhung lụa, Cố Mạn quay đầu nhìn lại nơi này lần cuối. Lần này sẽ không bao giờ y đặt chân vào đây nữa, bước ra khỏi nơi này y đã xác định đặt dấu chấm hết tại đây.
- Nghĩa phụ, tuyết rơi giữa mùa hạ sao ạ?
- Tuyết?
Cố Mạn chau mày ngẩng mặt nhìn lên trời, thật sự tuyết đã rơi rồi. Tuyết trái mùa có lẽ sẽ không được tính, Cố Mạn phì cười nắm lấy tay Lý Ngao vui vẻ rời đi.
Duệ vương đang cùng tân nương mình chuẩn bị nghi thức cuối cùng thì bất ngờ nhìn ra ngoài trời khi thấy tuyết rơi.
“Khi tuyết đầu mùa rơi ngươi hãy đem kiệu hoa đến rước ta về.”
Câu nói trước kia của Cố Mạn bỗng nhiên vang vọng trong đầu hắn. Duệ vương vứt nhang xuống đất vô thức bước ra bên ngoài, hắn đưa tay hứng những bông tuyết mát lạnh bật cười điên loạn.
- Tuyết rơi thật đúng lúc, rất đúng lúc.
- Duệ vương, chúng ta phải tiếp tục thực hiện nghi lễ.
- Như vậy đã quá đủ rồi, đưa Trắc phi về cung nghỉ ngơi.
Lời hắn nói ra làm mọi người kinh ngạc, hắn không quan tâm cởi bỏ hỉ phục trên người rồi chạy đi. Hắn chạy một mạch đến Dạ Yên cung, hắn chạy hết phòng này đến phòng kia nhưng không thấy người đâu.
Hắn bước đến căn phòng mà Cố Mạn dạo gần đây hay ở, nhìn khung cảnh đìu hiu hắn vội đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt hắn là hai bộ hỉ phục trước đây của hai người, Duệ vương chần chừ một lúc nhưng cũng bước vào.
Hắn đi được mấy bước lại nhìn thấy dưới chân mình có thứ gì đó, hắn cầm lên lại phát hiện đó chính làm tóc. Nhờ có mùi thảo mộc mà hắn nhận ra đây là tóc của Cố Mạn, bên cạnh đống tóc nằm vương vãi khắp nơi là thanh trường kiếm của hắn.
Tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn, hắn nhặt hết tất cả những sợi tóc mềm mại của y lên ôm vào người như bảo vật. Không hiểu sao nước mắt hắn lại rơi, hắn gào khóc gọi tên y trong vô vọng.
Đời này hắn đã nợ y quá nhiều, chính hắn hết lần này đến lần khác đánh mất tất cả. Lần này thì không còn hi vọng nữa rồi, người hắn yêu thật sự đã buông tay hắn rồi.
Duệ vương lấy chiếc khăn tay mình cẩn thận gói tóc y lại rồi chạy nhanh ra ngoài tìm y. Hắn muốn nói với y nhiều điều, hắn thật sự yêu y rất nhiều và một lòng ở bên y. Hắn lục tung cả hoàng cung, chạy dưới trời tuyết trắng nhưng vẫn không nhìn thấy người đâu.
Hắn lại không hề bỏ cuộc, hắn chạy lên tường thành, đưa mắt nhìn xuống bên dưới chỉ mong có thể nhìn thấy được bóng lưng mình đang mong chờ. Lần này là trách y hay trách hắn, trách hắn suy nghĩ quá nông cạn hay trách y không chịu nghe hắn giải thích?
Duệ vương đấm mạnh tay mình xuống nền đá đến khi nó bật máu mới chịu thôi. Đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một đế giày, Duệ vương mừng rỡ vội đứng dậy nhưng lại nhanh chóng thất vọng vì người đó không phải người hắn đang tìm.
- Huynh đến đây làm gì? Chê cười đệ sao?
- Ngày đệ lên đường Cố Mạn không ngày nào rời khỏi nơi này, lúc đầu ta cũng khá tò mò vì sao ngày nào y cũng đứng đây cho đến khi ta nhìn thấy bóng lưng cô độc của y.
- …
- Y nói muốn thử cảm giác của đệ, y cũng muốn như những nữ nhân khác chờ tin thắng trận của tướng công mình. Y hỏi ta nếu y là nữ nhi thì có thể giữ được hạnh phúc lâu hơn đúng không? Ta cứ nghĩ do y suy nghĩ lung tung nhưng khi thấy nữ nhân của đệ thì ta biết Cố Mạn từ lâu đã biết tin này.
Lãnh Cung Nghi đưa đến trước mặt hắn một lá thư, cái này là Cố Mạn đã nhờ Lý Ngao đem đến đưa tận tay cho y. Duệ vương nhận lấy nó, từng nét chữ quen thuộc đang không ngừng nhảy múa trước mặt hắn.
Đến cùng hắn đã làm nhiều chuyện với y như vậy mà y vẫn một lòng nghĩ đến hắn. Y nhờ hoàng huynh hắn chăm sóc hắn thay y, tật xấu hay cái gì cần chú ý y đều nêu ra rõ. Duệ vương thở hắt ra một hơi, hắn nắm chặt phong thư lướt qua hoàng huynh mình như kẻ mất hồn.
Lãnh Cung Nghi không đuổi theo, y chắp tay ra phía sau nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới mà trầm ngâm.
- Cố Mạn, đệ thật sự ổn đúng không? Vất vả cho đệ rồi, bây giờ thì hãy sống cuộc sống của chính mình. Con chim bị nhốt lâu ngày cũng sẽ rất tù túng, nếu có thể ta muốn đệ bay đi thật xa và đừng bao giờ quay về đây nữa.
Sau vụ việc Duệ vương bỏ lỡ buổi nghi lễ thành thân thì hắn không bao giờ đặt chân đến chỗ Trắc phi một bước. Nàng có đến tìm hắn nhưng hắn lại từ chối và cấm nàng không được tự ý ra khỏi cung nếu chưa có sự cho phép của hắn.
Một năm sau…
Ngày Cố Mạn rời đi đối với hắn như địa ngục, hắn trở nên ít nói và tự nhốt mình trong phòng. Đến một hôm chịu không được đã thổ huyết mà ngất đi, Lãnh Cung Nghi phải thay hắn chủ trì việc nước.
Bệnh của hắn là tâm bệnh, không ai có thể chữa trị được kèm thời điểm này bên Dã Dã cũng xảy ra chuyện. Quỳ trước đại sảnh, Dã Dã không hề tỏ ra sợ hãi khi nhìn thấy Doạt vương mà ung dung đứng đó không thềm quỳ.
- Gặp vương lại không quỳ?
- Ta là nương tử của Duệ vương, vì sao phải quỳ?
Lãnh Cung Nghi nhếch miệng, lần đầu gặp người này y biết ả không hề đơn giản. Y phất tay ngay lập tức Hạ tướng quân đi đến đạp mạnh vào phía sau chân ả ép ả quỳ.
- Lôi tên kia vào.
Dã Dã nhìn thấy tên quỳ bên cạnh liền trợn mắt hoảng sợ, nhưng ả vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhìn Doạt vương hừ lạnh.
- Doạt vương, người này ai?
- Chung chăn chung gối hơn nửa năm nay lại hỏi ta là ai? Ta muốn xem hai người ân ái đến mức nào.
- Người ăn nói hàm hồ, người dám vu oan cho ta?
- Ngươi nghĩ Duệ vương sẽ nói đỡ cho ngươi? Có điều ngươi không biết, từ rất lâu trước đây Duệ vương đã viết chiếu nhường ngôi cho ta. Tất cả quan võ bá quan ở đây có thể làm chứng. Duệ vương chỉ là bù nhìn, người điều khiển tất cả là ta.
Dã Dã ngồi bệt xuống đất, ả bây giờ mới nhận thức được. Vốn dĩ ả toàn ở lãnh cung không hề bước chân ra khỏi nơi đó nên không hề hay biết. Còn chưa kịp lên tiếng thì Doạt vương đã lên tiếng trước.
- Dám gian díu với nam nhân khác, tự mình hại chết hoàng tử khi chưa kịp chào đời. Chỉ cần hai tội này thôi cũng đủ để tru di cả nhà ngươi rồi.
- Người vu oan cho ta, ta không c… chát.
- Tiện nhân, quyến rũ ta lên giường rồi lại nó không có?
- Ngươi…
Lãnh Cung Nghi nhìn ả không thể chối lòng y càng dậy sóng hơn, y cầm lấy lệnh bài đưa nó cho Hạ tướng quân đanh giọng tuyên bố.
- Áp giả ả ta thị chúng trước toàn dân kinh thành, rồi hành quyết ở giữa chợ như lời cảnh báo. Đầy gia đình của ả ta đến biên ải không được quay trở về, ta tha cho nhà ngươi một mạng nhưng mạng của ngươi thì không.
Hai tên cẩu nam cẩu nữ nhanh chóng được trói lại và đưa đi quanh kinh thành. Mọi người tức giận đem thứ dơ bẩn nhất ném vào hai người. Có người không chịu được mà lấy cả đá ném thẳng vào đầu họ.
Đi xong một vòng quanh chợ, Hạ tướng quân để họ đứng giữa đường cho từng người đi vào cầm roi đánh họ. Đến khi không ai còn ra tay y mới xuống ngựa chỉ một kiếm tước đoạt đi một mạng người.
Nhìn thanh kiếm trên tay mình y lắc đầu thở dài.
- Cũng may nó không phải là kiếm của ta, nếu không có lẽ cả đời ta sẽ không động vào thanh kiếm đó mất.
- Hạ tướng quân, xác hai tên này thì xử lý thế nào?
- Mang quăng vào rừng cho đám sói đói ăn, bọn chúng không đáng được đem chôn.
- Rõ.
Hạ tướng quân quay người, y vô tình nhìn thấy một người rất giống Cố Mạn. Hạ tướng quân vội đuổi theo nhưng khi đến nơi lại không phải, là y hoa mắt nhìn nhầm người hay sao?