Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 123




Năm tháng sau…

Cố Mạn, hôm nay con dậy sớm vậy?

Vâng, chị nhờ con đến trường một chuyến nên con không muốn cũng phải dậy.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, con mau đến ăn một chút đi đã.

Cố Mạn chạy đến ăn vội miếng bánh mì trên bàn rồi cầm lấy trái táo đỏ chạy đi. Y đi bộ đến trường, trên đường ai cũng nhìn cậu chỉ trỏ gì đó. Lúc mới thì y còn khó chịu này kia nhưng giờ thì không còn nữa, ai nói gì mặc họ, y chỉ cần làm việc mình thích là được.

Lần này là gì đây? Không phải lại bắt mình đứng lớp giùm chứ?

Cố Mạn thở dài, y đi đến lớp mà chị mình đã nói lúc tối đẩy mạnh cửa bước vào. Mọi người bên trong ngơ ngác nhìn y, giáo viên thì khác nhìn thấy y vội chạy đến lôi y vào bên trong cười tươi giới thiệu.

Giới thiệu với mọi người đây là Cố Mạn là trợ giảng lần này của tôi.

Đẹp trai thật, không ngờ người ở ngoài lại đẹp trai đến vậy.

Cố Mạn tròn mắt, y đi theo chị mình và bên trong, nhiệm vụ của y chỉ cần đứng yên một chỗ, chị y sai gì thì làm nấy. Không bao lâu lớp học đã chật kín người, đa phần vì tò mò nhan sắc của trợ giảng của lớp giáo viên Cố Mộng.

Chị y cũng để y thể hiện tài năng của mình nhưng y lại từ chối thẳng vì không thích. Tính cách cao lãnh cứ ngỡ sẽ làm cho mọi người ghét y hơn nhưng không ngờ lại được biết đến nhiều hơn nữa nhất là các bạn nữ sinh ở đây. Đương nhiên độ nổi tiếng của y nhanh chóng vượt qua cả người được cho mạnh nhất trường hiện tại, điều này làm cho y không hề vui.

Cố Mạn dù sống ở đây nhưng tâm trí y lại không hề ở thế giới này. Vốn dĩ y nên vui vẻ tận hưởng cuộc sống ấy vậy mà ngày ngày u sầu đến cười một cái cũng không hề có. Người nhà có hỏi qua nhưng y chỉ lắc đầu chứ không nói gì cả.

Cứ ngỡ cuộc sống nơi đây sẽ kéo dài ấy vậy mà mớ có một năm trôi qua cơ thể y đã xuất hiện vấn đề. Y tự nhốt mình trong phòng, không thể nào ăn uống được gì ngoài việc uống máu tươi sống qua ngày.

Cố Mạn cũng đã thử nhiều cách nhưng không thể, y không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời. Cơ thể cứ như vậy mà suy nhược theo, tâm trí y cứ mơ màng nhớ đến hình bóng một người, y luôn miệng gọi tên người ấy.

Mẹ y biết cứ để tình hình y như thế này cũng không phải cách, họ đã họp nhau tìm cách giải quyết cho y. Vô tình cuộc họp đó y đã nghe thấy được, Cố Mạn chỉ buồn vì mình trở về lại trở thành gánh nặng của họ.

Y cũng đã nhiều lần tự sát nhưng bất thành, vì để tránh y gây hại cho bản thân nên ông y đã cho người trói y lại. Nhìn y đau đớn một thì ông lại đau xót mười, cho đến một hôm ông đã đi vào phòng y ngồi xuống bên cạnh thở dài trầm giọng.

Con vốn dĩ đã không còn ở thế giới này, gượng ép bản thân ép thuộc nó sống ở nơi này là điều không thể. Chỉ có một cách con phải trở về nơi con đã đến như vậy con may ra mới sống sót được.

Ông… thật sự con không sao…

Cố Mạn thều thào gắng gượng nói với ông mình, y không muốn đi đâu cả, vất vả lắm y mới có thể trở về đây vậy tại sao…

Ông cậu lắc đầu, ở đâu sẽ có quy luật ở nơi đó y không thể nào phá vỡ được.

Con còn nhớ lời nguyền mà ta vẫn thường nhắc đến với con không?

Cố Mạn nhẹ gật đầu, y đương nhiên nhớ, lời quyền trong lúc tức giận ông đã đặt ra cho y, chỉ cần thấy chuột y không đủ bình tĩnh sẽ biến thành cửu vĩ hồ. Ông y bật cười, ông xoa đầu y chậm rãi giải thích.

Thật ra không có lời nguyền nào cả, con vốn là thần thú, vì cứu mẹ con nên đã bị thương nặng. Ta vì mang ơn nên đã cho con hồi sinh bằng cách chuyển kiếp thành cháu của ta. Nên chuyện con là cửu vĩ hồ không phải lời nguyền gì cả.

Cố Mạn rơi nước mắt, dù thế nào đi nữa y vẫn yêu quý những người nơi này. Họ vẫn là người thân là gia đình của y, ông vẫn là người ông mà y kính trọng nhất.

Điều này con đã nhận ra khi mình ở thế giới đó, cơ thể con thật sự không thể nào chịu đựng được nữa hay sao ạ?

Nếu không nhanh tìm cách để con quay trở về thì tính mạng con sẽ nguy to.

Nhưng…

Ông y nhìn y nghiêm nghị, đôi mắt như phát sáng nhìn thấu mọi thứ trong người y lạnh giọng hỏi y.

Ở thế giới đó có gì quan trọng với con không?

Quan trọng sao?

Con suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời ta, bây giờ thì nghỉ ngơi đi, con gầy đi nhiều rồi.

Cố Mạn nhắm mắt, bảo y nghĩa sao? Y phải nghĩ gì? Về Bá Duệ, về đám người Lãnh Cung Nghi hay nghĩ về những tổn thương khi y ở đấy.

Không hiểu sao nước mắt y lại rơi, từ một thanh niên cao to lực lưỡng bây giờ y lại trở thành một người chỉ vỏn vẹn da bọc xương không hơn không kém. Cố Mạn bật khóc to hơn, vì cớ gì y lại phải chịu đau đớn như vậy? Y đã làm sai chuyện gì mà bắt y gánh chịu đau đớn thế này. Tiếng khóc như ai oán của y người bên ngoài cũng nghe thấy, mẹ y muốn đi lên an ủi y nhưng đã bị ông y ngăn lại.

Đừng lên, cứ để nó như thế, có khi lại tốt cho nó hơn. Cố Mạn vẫn chưa biết ngọn đèn liên hoa của nó ở thế giới này đã hoàn toàn tắt hoàn toàn. Cơ thể đó sẽ không chịu được lâu phải là nó tự nguyện thì mới có thể trở lại được.

Nhưng để nó đau khổ như vậy con thật sự…

Không ai muốn con cháu mình như thế cả, nhưng muốn đưa nó về thế giới đó cũng phải chờ đến lúc.

Mọi người ai cũng thở dài, cứ ngỡ là đoàn tụ nhưng không ngờ lại đau đớn thế này. Hằng ngày mẹ y là người vào giúp y thay áo quần, cơ thể y càng lúc càng yếu, trong cơn mê mang bà còn nghe được y gọi tên một người.

Bà đi vào phòng làm việc trước kia của y tìm thấy được bên trong có một bức tranh vẽ dở trước đây của y. Bà đã cầm bức tranh ấy xuống dưới nhà, đặt nó lên bàn rồi vội vàng nói.

Người mà nó luôn gọi tên chính là người này, Vương Phiến Bá Duệ.

Vậy chắc nó đã đi đến thế giới của người này?

Ông y nhìn vào bức họa bật cười, đây không đơn giản là trùng hợp. Ông cầm bức tranh lên ngắm nhìn nó mỉm cười hài lòng.

Là duyên tiền định, dù ở kiếp nào thì nó cũng sẽ không thể nào chia cắt được.

Vậy chúng ta…

Đến thời cơ thì nên để nó đi.

Cố Mạn nằm liệt giường, không thể làm gì khác hơn ngoài chờ chết. Trong lúc mơ màng y nghe được có tiếng ai đó đang gọi mình.

Cố Mạn… Cố Mạn…

Là ai?

Ngươi mở mắt ra đi.

Cố Mạn từ từ mở mắt ra, y bất ngờ khi nhìn thấy mình đứng trong biển lửa. Nhưng đó không phải vấn đề mà y quan tâm, thứ y quan tâm chính là bóng lưng người đứng phía xa. Người đó trông rất quen thuộc, chân y vô thức bước về phía trước. Trong lòng dâng lên một nỗi lo sợ, y chạy nhanh hơn, y muốn chạy đến ôm lấy bóng lưng to lớn quen thuộc kia nhưng lại bị vấp ngã, trơ mắt nhìn ngươi kia đang dùng kiếm kề cổ.

Đừng… không… đừng mà…

Cố Mạn giật mình tỉnh giấc, trên mặt y có thứ gì đấy. Y chạm lên nó, nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trên mặt mình y hoảng sợ hét lớn. Những thứ y chạm tay được đều bị y đập phá, mọi người đều nghe thấy, anh trai của y đã lao đến ôm lấy y sợ y làm hại bản thân mình.

Mạn Mạn… em không sao nữa rồi, không sao nữa rồi.

Anh ơi… anh…

Anh trai đã về với em rồi, không sao… mọi thứ không sao rồi.

Cố Mạn ôm lấy anh trai mình, giống như khi nhỏ mỗi khi y làm gì sai hay hoảng sợ đều có anh bên cạnh an ủi. Y òa khóc như một đứa trẻ, ôm chặt lấy anh trai mình mà khóc lớn, vừa khóc vừa kể lể.

Bá Duệ huynh ấy oán trách em, trách em vì sao rời xa huynh ấy. Huynh ấy đã điên cuồng tìm em, em… em còn thấy huynh ấy đã tự sát nữa… là do em… tất cả là do em…ưm…

Anh trai y đã đánh ngất y, mẹ y thắp lên một ít hương trầm, đặt nó lên đầu giường để y có thể thoải mái hơn khi ngủ. Anh y chau mày, nhìn vết máu trên gò mắt y rồi kiểm tra cơ thể y một lượt.

Trên người em ấy không có vết thương, vậy cái này ở đâu ra?

Máu? Không phải của nó sao?

Chị y cũng ngạc nhiên, chỉ có người lớn thì không, mẹ y mang vào một chậu nước cẩn thận lau người cho y. Bà chậm rãi lên tiếng giải thích về vết máu kia.

Là tương lai, nó nhìn thấy tương lai của chính mình. Tương lai mà nó vô tình tạo ra trong biển lửa người nó hi sinh lại tự vẫn trước mặt nó.

Vậy…

Những thứ nó thấy hoàn toàn là thật, nếu không muốn một đất nước diệt vong chỉ có thể khuyên nó trở về. Nơi này không hoan nghênh nó.

Khóe mắt Cố Mạn chảy ra hai dòng lệ, có lẽ y đã nghe được những gì mẹ mình nói. Y nên làm gì bây giờ, ở lại đây để cơn đau hành hạ đến khi chết hay quay trở về nơi đó tiếp tục sống trong thân phận Cố Mạn?

Ông đã từng nói, buông bỏ không được tại sao lại vẫn cố? Có lẽ y đã sai, ngay từ đầu y đã sai thật rồi. Ngọn đèn liên hoa của y vốn dĩ đã không còn, là y cố chấp ở lại nơi này nên mới có kết cục này.

Trách ai được cơ chứ, không thể than trời cũng không thể trách số phận. Là do y đã tạo ra nghiệp chướng lần này, nếu như trước đây y không cố chấp, nếu như trước đây y nghe lời ông mình thì có lẽ mọi thứ sẽ không khó xử như bây giờ.

Nhưng không có chuyện này thì sao y lại gặp được hắn, người đã làm cho y trưởng thành hơn, biết nghĩ cho người khác hơn. Y chợt nhận ra ngày tháng y sống ở đây không khi nào y ngừng gọi tên hắn. Bá Duệ cái tên vô thức luôn thốt ra từ miệng y, là y đã yêu hắn thật rồi hay sao? Thật sự y đã yêu Vương Phiến Bá Duệ thật rồi sao?