Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 162: Hi vọng 2




“A, không phải, không phải, oa nhi là thật cao hứng có thể hỗ trợ. Phụ thân đừng bôi nhọ oa nhi a.” Nghe thấy Phong Sơ Cuồng nói như thế, Bàn Oa Oa lập tức liên tục lay động hai tay nho nhỏ, một bên lấy lòng bưng lên trai ngọc lớn, muốn đút cho Phong Sơ Cuồng ăn.

“Bôi nhọ?” Phong Sơ Cuồng trừng.

“Phụ thân.” Bàn Oa Oa lấy lòng cười.

“Ta muốn ăn cá nướng.”

“Oa nhi lập tức đi bắt.”

Ô ô, phụ thân bắt chữ mình, thật đáng ghét, phụ thân hư. Bàn Oa Oa nâng trai ngọc một bên oán thầm, một bên liên tục gật đầu, bất quá cho phụ thân ăn no là nghĩa vụ oa nhi.

“Tiểu tử ngươi…”

Bên cạnh, Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuồng cùng Bàn Oa Oa hỗ động, nhíu chặt lông mày hơi hơi thả lỏng một chút, Phong Sơ Cuồng còn có tâm tình chọc đứa nhỏ, phần trầm ổn này thật sự là nàng không thể đạt được.

Cầm lấy trai ngọc trong tay Bàn Oa Oa đưa tới, Mặc Thiên Thần cúi đầu chuẩn bị bắt đầu đập ra ăn, tâm ý oa nhi nàng sẽ không cự tuyệt, về phần giải dược nàng có cần đổi phương thức hay không thì phải suy xét.

“?” Trong lòng quyết định còn không có kết quả, Mặc Thiên Thần nhìn trai ngọc trong tay đột nhiên thất thần.

Trai ngọc này mấy ngày trước có ăn qua, tuy rằng nàng không chú ý cái này, bất quá độ cứng trai ngọc khiến nàng lưu ý một chút, cứng rắn, vỏ ngoài vô cùng cứng rắn, dù nàng dùng lực tay đập cũng không vỡ, phải  dùng huyết kiếm mới chém ra thứ này.

Thế nào hôm nay nắm ở trong tay, lại mềm mại giống như đậu hủ?

Tràn đầy kinh ngạc nhìn trai ngọc trong tay, Mặc Thiên Thần vươn tay xoa bóp, mềm, phi thường mềm, giống như bột nhão.

Nàng muốn bốp tròn thì bốp tròn, nàng muốn đâm cái động thì đâm cái động, đây… Đây là có chuyện gì?

“Oa nhi, cái này thế nào lại trở nên mềm như vậy?” Nhìn trai ngọc cứng rắn trong tay mềm rối tinh rối mù, Mặc Thiên Thần ngẩng đầu nhìn oa nhi đang đút đồ ăn cho Phong Sơ Cuồng bên cạnh hỏi.

Bàn Oa Oa nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua, nhanh chóng nói: “Nha, oa nhi cảm thấy cái này võ rất cứng, chợt nghe đám qua loa nói, đi xuống đầm nước này đào một ít cỏ vang mềm đắp lên bọn nó, tại dùng lửa nướng nướng bọn nó sẽ nhuyễn, a, mẫu thân làm gì?”

Bàn Oa Oa còn chưa nói xong, chỉ thấy Mặc Thiên Thần đột nhiên như nổi điên, hướng đầm nước liền nhảy xuống, Bàn Oa Oa kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Mặt nước làn sóng uyển chuyển, Mặc Thiên Thần nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Bàn Oa Oa nhìn xem đầm nước, sau đó chuyển qua nhìn Phong Sơ Cuồng có chút đăm chiêu, nháy nháy mắt ngốc trệ hỏi: “Mẫu thân làm gì?”

Nhảy sông tự sát? Đầm nước này tuy rằng sâu thật nhưng không thể làm cho mẫu thân chết.

Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần nhảy xuống, lại nhìn trai ngọc trong tay Bàn Oa Oa, mi mắt chớp động đột nhiên hai mắt hơi hơi sáng.

“Nàng tắm rửa.” Bất quá, trong miệng Phong Sơ Cuồng không có lời gì dễ nghe.

“Tắm rửa?” Bàn Oa Oa càng ngây người, có cách tắm như vậy?

Mẫu thân hắn khẩn cấp như vậy, thật giống như nhảy sông tắm rửa? Đây là phụ thân dụ hắn đi.

Bàn Oa Oa vươn tay tối đen gãi lá câ trên đỉnh đầu, hắn thật thông minh, mới không ngu ngốc đâu, nhất định là phụ thân đùa hắn, bất quá, mẫu thân nhảy xuống làm chi?

Bắt lấy trai ngọc trong tay, Bàn Oa Oa cũng không đút Phong Sơ Cuồng, hai mắt bình tĩnh nhìn mặt nước phẳng lặng, hắn muốn xem mẫu thân đang làm gì.

Mà Phong Sơ Cuồng lúc này càng không có khẩu vị ăn, hai mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước tối như mực, tuy rằng trên mặt không có thần sắc dao động, nhưng hai mắt lại lộ ra sốt ruột.