Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 153: Hết thảy có ta 7




Ngay lập tức, chính là ngay lập tức, mặt trời lửa đỏ có thể từ trên đường chân trời nhảy ra, chiếu sáng toàn bộ đại địa.

Mau, mau, mau.

“Mau, mau ngăn bọn họ lại.” Mà ở bên kia, sát thủ một bên tránh né quần thảo oa nhi chỉ huy công kích, một bên không ngừng hướng Mặc Thiên Thần điên cuồng hét lớn.

Lập tức mặt trời liền ló ra, chỉ cần mặt trời vừa ra tới, Phong Sơ Cuồng chết không thể nghi ngờ, nên thế nào cũng phải ngăn cản Mặc Thiên Thần, quản chi chỉ là trong nháy mắt.

Vũ khí rời khỏi tay, công kích gào thét tới.

Tất cả đám sát thủ công kích Mặc Thiên Thần cùng Phong Sơ Cuồng, lúc này cơ hồ không muốn sống nữa, căn bản mặc kệ an nguy bản thân, trong tay binh khí cùng đại chiêu hướng phía sau Mặc Thiên Thần ném tới, muốn giữ Mặc Thiên Thần lại trong nửa khắc.

Mà Mặc Thiên Thần lúc này vốn nhìn cũng không nhìn phía sau công kích, thân thủ chỉ ôm Phong Sơ Cuồng ở sau lưng, nàng bị thương không quan trọng, không thể để Phong Sơ Cuồng gặp ánh mặt trời, không thể,

Chân trời, một luồng sáng màu vàng bắt đầu nhảy lên, bắt đầu xé rách sương mù dày đặc, muốn từ bên trong nhảy ra ngoài.

Sắc màu thanh lương đã thay thế được hắc ám bao phủ, bắt đầu phát ra mị lực ban ngày.

Trời, sắp sáng.

Nằm ở trên lưng Mặc Thiên Thần, tầm mắt Phong Sơ Cuồng chỉ nhìn tới bên mặt Mặc Thiên Thần. Trên mặt nho nhỏ kia lúc này chỉ còn lại một mảnh lo âu, chỉ có một mảnh lòng nóng như lửa đốt, môi đã bị răng nanh tuyết trắng cắn vô cùng thê thảm, máu ngưng kết ở chỗ bị cắn, nhè nhẹ hồng nhuận đã đỏ toàn bộ khóe môi Mặc Thiên Thần, mà Mặc Thiên Thần lại phảng phất căn bản không biết.

Phong Sơ Cuồng nhìn hai mắt Mặc Thiên Thần đỏ bừng, không hề chớp mắt nhìn, chớp mắt cũng không chớp, có lẽ, lại qua trong nháy mắt hắn sẽ  không nhìn thấy nữa.

Vậy hắn, hiện tại liền xem nhiều chút, xem nhiều chút.

Một ngàn mét, năm trăm mét, ba trăm mét, tiếng dòng nước chảy xiết đã vang vọng bên tai.

Chân trời, kim hồng đã bắt đầu nhảy ra tầng mây, ánh sáng lửa đỏ bắt đầu xuyên thấu mây mù, muốn hướng đại địa nở rộ ánh nắng mị lực.

Hai trăm mét, một trăm mét…

Nhảy, mặt trời lửa đỏ từ chân trời nhảy lên, thoát ra tầng mây lôi kéo, dùng sức nhảy ra đường chân trời giữ lại.

Năm mươi mét, mười thước…

“Bế khí.” Mặc Thiên Thần ôm chặt Phong Sơ Cuồng hướng khúc sông chảy xiết một đầu liền ngã xuống.

“Oanh.” Không tiếng động lại dường như có tiếng ánh nắng, theo đường chân trời mạnh mẽ bạo phát ra, nháy mắt bao phủ khắp núi sông đại địa, trời đã sáng.

Trời đã sáng, mặt trời lên.

Ngoài mấy ngàn dặm, Thiết Bá Vương ngồi ở trên ngọn cây, nhìn người tảng đá trước mặt dính Âm Dương Thủy, dưới ánh mặt trời lóe ra trong nháy mắt, một người tiếp một người thật giống như tuyết gặp ánh nắng, từng tia một hòa tan thành phấn bụi đầy đất, không khỏi nhướng mày cao cao.

Quả nhiên như trong truyền thuyết, nhìn không được âm dương, đi không được luân hồi.

Cúi đầu nhìn đá vụn đầy đất như hạt cát bình thường, Thiết Bá Vương ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Thiên Thần rời đi, không biết Mặc Thiên Thần có thể tìm được vị trí ổn thỏa cho Phong Sơ Cuồng không? Không biết Phong Sơ Cuồng giờ phút này là hóa thành đá vụn hay vẫn còn sống?

Mi gian hơi nhíu, Thiết Bá Vương trong lòng suy nghĩ mới mở đầu, đã bị xa xa hét hò hoàn hồn.

Quay đầu nhìn thoáng qua hướng tiếng kêu truyền đến, Thiết Bá Vương khẽ lắc đầu: “Mặc Thiên Thần, lúc này ngươi nợ ta nhiều hơn.”

Giọng nói khẽ phiêu đãng ở không trung, bóng dáng Thiết Bá Vương đã biến mất không thấy.

Xa xa, tiếng kêu càng kịch liệt.