Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 147: Hết thảy có ta 1




Tim đập cơ hồ nháy mắt ngưng lại, tay Mặc Thiên Thần lại nhanh như điện hướng gáy Phong Sơ Cuồng đâm.

Cơ hồ là trong nháy mắt, mấy kim châm màu trắng đã bị Mặc Thiên Thần đâm thật sâu vào gáy  Phong Sơ Cuồng mấy đại huyệt trọng yếu.

“Ăn đi, mau.” Mấy châm đi xuống, Mặc Thiên Thần lấy ra một nắm thuốc hướng miệng Phong Sơ Cuồng ép vào, đồng thời một chưởng chụp lên đỉnh đầu Phong Sơ Cuồng, gia tăng dược vật hòa tan hấp thu.

Nhanh chóng ngưng kết, chỗ Mặc Thiên Thần ghim kim chậm rãi ngừng lại, một tầng tảng đá thật dày bao trùm quanh thân Phong Sơ Cuồng, chỉ còn lại có bộ ngực ở ngoài vẫn là thân thể Phong Sơ Cuồng.

Hết thảy, bất quá trong khoảng khắc, Thiết Bá Vương đuổi theo sau, đều chỉ nhìn thấy hơn phân nửa thân đã biến thành tảng đá của Phong Sơ Cuồng.

“Âm Dương Thủy.” Thiết Bá Vương trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Sơ Cuồng, cơ hồ là kinh ngạc ra tiếng kêu lên.

Âm Dương Thủy, không phải độc cũng không phải nước, đó là một loại đặc dị gì đó, chỉ cần vật sống gặp phải chỉ dính một tí, sẽ bị biến thành tảng đá, chân chân thực thực một tảng đá, không có sinh mệnh, không có hô hấp.

Này so với bất kỳ độc nào càng làm cho người kinh sợ.

Bởi vì, độc còn có thời gian cứu chữa, mà Âm Dương Thủy này, không có.

Thiết Bá Vương bước chân dừng lại nhìn bốn phía, những người khắp nơi vây khốn Phong Sơ Cuồng, có hơn một nửa bởi vì lực lượng Phong Sơ Cuồng bắn ngược, cũng lây dính Âm Dương Thủy chính bọn họ bắn ra, hiện tại đã hoàn toàn biến thành tảng đá.

Thiết Bá Vương lặng không tiếng động vươn tay bắn thứ gì đó vào người tảng đá, chỉ nghe thấy binh một tiếng rất nhỏ, tảng đá vỡ thành bụi đầy đất, trực tiếp tan tác thành phấn.

Không có sinh mệnh, không có hô hấp, không có dấu hiệu người sống, thật giống như hôm nay sinh ra được một tảng đá, một khối tảng đá hình người mà thôi.

Thiết Bá Vương đột nhiên nhịn không được rùng mình một cái.

“Sơ Cuồng, Sơ Cuồng, trả lời ta, trả lời ta một tiếng, Sơ Cuồng.” Mà phía khác Mặc Thiên Thần đan liên tiếp kêu gọi Phong Sơ Cuồng, rõ ràng Mặc Thiên Thần cùng Phong Sơ Cuồng gần như vậy, nhưng âm thanh của Mặc Thiên Thần lớn đến ngay cả Thiết Bá Vương đều nghe điếc tai.

Vuốt ve cánh tay tảng đá, đang run run. Mặc Thiên Thần một tay đè lại đỉnh đầu Phong Sơ Cuồng, một tay đặt trước ngực Phong Sơ Cuồng đã biến thành tảng đá, xúc cảm lạnh lẽo kia, đó là xúc cảm tảng đá, Mặc Thiên Thần từ sau khi sống lại chưa từng cảm thấy có cái gì sợ hãi như thế, lúc này khống chế không nổi cả người đều run rẩy lên.

Phong Sơ Cuồng, ngươi trả lời ta một tiếng, một tiếng thôi.

Nhìn Phong Sơ Cuồng từ từ nhắm hai mắt sắc mặt xanh mét, Mặc Thiên Thần tâm toàn bộ nắm chặt thành một mảnh, đau trong nháy mắt cơ hồ vô pháp hô hấp.

Trước khi sống lại, nàng với Phong Sơ Cuồng cùng chết trong vòng vây của vạn người, lần đó, nàng phụ hắn. Cho nên, nàng thề kiếp này nhất định phải cho hắn một đời tình duyên.

Mà hiện tại, Phong Sơ Cuồng ở trước mặt nàng, nàng lại không thể làm gì, cái gì cũng không làm được, lại một lần nữa bởi vì nàng, nàng chỉ có theere trơ mắt nhìn hắn biến thành nửa tảng đá.

Mặc Thiên Thần không dám nghĩ tiếp, nếu một lần nữa Phong Sơ Cuồng chết ở trước mặt nàng, nàng không biết… Không biết…

Mặc Thiên Thần có chút khống chế nổi chính mình.

“Sơ Cuồng, Sơ Cuồng, đáp lại ta một tiếng thôi, Sơ Cuồng, Sơ Cuồng…”

Dường như tiếng kêu gọi vĩnh viễn không ngừng nghỉ, không ngừng ở bên tai Phong Sơ Cuồng vang lên, nặng như núi cao nhất Cửu Châu, thật sâu như đáy biển vô biên, mang theo là cảm xúc không thể dùng lời diễn tả.

Làm cho Thiết Bá Vương nghe, cũng cảm thấy tâm trong nháy mắt đều chua xót.