Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 58: Vậy Cậu Thuộc Giới Tính Nào???




- Lam Ninh: Bây giờ tim tôi đập liên hồi, không biết lúc nãy có ai nhìn thấy không! Chắc phải tìm gì ăn cho ổn định lại đã, trong mọi tình huống đồ ăn sẽ xoa dịu tất cả!

Lam Ninh nhanh chóng đi tìm đường mò xuống khu bếp, đang lục lọi tìm đồ ăn.

- Bạch Lâm: Cạch, ai đang ở đó! (thân thể yếu ớt, một tay ôm bụng, một tay chống kiếm đi vào vô cùng thê thảm)

- Lam Ninh: Là tôi, A Mây đây, cậu bị làm sao thế? (chạy lại dìu Bạch Lâm)

Dù mình cũng góp chút ít cho tình trạng của Bạch Lâm nhưng Lam Ninh vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên cộng một chút hoảng hốt để cho giống với kịch bản, cũng một phần lương tâm của thầy thuốc, Lam Ninh chạy về liều lấy túi sơ cứu đến xử lí vết thương của Bạch Lâm. Túi sơ cứu  cũng không có gì đặc biệt, chỉ là những vật dụng đơn giản nhiều cuộn vải nhỏ được giặt sạch bao bọc cẩn thận, một ít nước rửa vết thương với công thức “ made in Lam Ninh”, một ít thuốc cầm máu, vài kẹp cố định vải và kẹo. Chắc theo thói quen lúc trước, dỗ bánh bao nhỏ nên lúc nào cũng có kẹo.

- Lam Ninh: Nè cậu ngồi yên, để tôi xử lí vết thương!

- Bạch Lâm: Không cần, tự tôi là được! (yếu ớt đẩy tay Lam Ninh ra)

- Lam Ninh: Bị như vậy còn ra vẻ. (lấy tay đánh vào vết thương)

- Bạch Lâm: Ui, cậu làm gì vậy? (gương mặt đau đớn bất lực)

- Lam Ninh: Bây giờ có để tôi xử lí vết thương cho cậu không? Nè ăn kẹo đi!

- Bạch Lâm: (không nói năng gì nhưng bắt đầu hợp tác)

Với thâm niên dày dặn trong nghề rất nhanh chóng Lam Ninh đã nhanh chóng xử lí vết thương, xức thuốc và băng bó lại kèm một cái nơ bướm vô cùng xinh xắn.

- Bạch Lâm: Nè cậu có thể bỏ cái nơ này được không? (chỉ chỉ vào cái nơ)

- Lam Ninh: Có ý kiến!

- Bạch Lâm: Hơ không, như vậy cũng được!

- Bạch Lâm trộm nghĩ: Cái khí thế này đã thấy đâu rồi, không giống của chủ soái. Chủ soái là người quyết đoán nhưng luôn lắng nghe  ý kiến người khác, còn người thích làm gì thì làm, đã gặp đâu rồi nhưng bất chợt không nhớ ra nhỉ?

- Lam Ninh: Người cậu bị thương, bây giờ không thể vận động mạnh!

- Bạch Lâm: Đối với tôi bao nhiêu đây đâu làm sao!

- Lam Ninh: Còn ra vẻ được sao, chỗ mấy vết thương nằm ngay mạch máu, cậu mà vận động trúng mấy vết thương nó chảy, khó mà cầm máu được!

- Bạch Lâm: Lúc trước khi tôi bị thương không có ai bên cạnh, tự mình chịu đau, tự mình tìm kiếm lá để cầm máu, đến bây giờ cơ thể vẫn bình thường!

- Lam Ninh: Ai nói nó không ảnh hưởng gì, tôi xem mấy vết thương cũ của cậu, cái nào cũng có dấu hiệu bị nhiễm trùng, không giữ sạch đã vậy còn tự khâu vết thương, cậu khâu xấu chết được bây giờ nó thành sẹo mà y như mấy con đĩa ú, xấu quá! (gương mặt chê bai không thương tiếc)

- Bạch Lâm: Tôi là nam nhân tất nhiên là không thích hợp mấy chuyện đó rồi nhưng giờ cậu khử trùng cho tôi rồi, cậu ở đây đi tôi phải ra tiếp ứng với chủ soái!

- Lam Ninh: Việc đánh nhau quan trọng thế sao, quan trọng đến mức người ta sẵn sàng bỏ ra tất cả ngay cả sức khỏe với tính mạng của mình cũng không màn!

- Bạch Lâm: Cậu ở trong cung nên sẽ không hiểu đâu! (quay lưng)

- Lam Ninh: Đúng, tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu, nam nhân mấy người còn khó hiểu hơn cả nữ nhân!

- Bạch Lâm: Vậy cậu là nam nhân hay cả nữ nhân???

- Lam Ninh: Là nam hay nữ gì cũng không quan trọng, ít nhất tôi biết cách tự bảo vệ sức khỏe bản thân, không lao vào chỗ nguy hiểm như con thiêu thân! Lêu lêu! (làm mặt xấu rồi rời đi)

- Lam Ninh: Dạo này mình hay quan tâm chuyện người khác thế nhỉ, rãnh rỗi quá sinh nông nỗi! Mục tiêu là tìm gì lấp đầy cái bụng rỗng này mà!

Lục tung cả khu bếp mà chỉ tìm được chút bánh với một ít sữa dê, với cái tuổi ăn tuổi lớn này đâu thấm tháp gì nhưng mà đối với người đang rất đói bụng thà có còn hơn không. Đặt đồ ăn trên bàn, một chân gác lên ghế, tay chống cầm còn miệng thì liên tục nhai nhồm nhoàm, thi thoảng mắc nghẹn lại nốc một ngụm sữa rồi lại nhai tiếp, thiệt đúng là... thôi bỏ đi.

Vương phi ngài thì đang thong thả nhịp chân, ăn miếng bánh uống miếng sữa không biết tình hình vương gia Đằng Cảnh sao rồi nhỉ???

- A Tú: Tiểu Trúc, cô đi đâu vậy, ta chịu thua, cô chơi trốn tìm kỹ thật!