Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 220




Đây chắc chắn là bữa ăn ngon nhất trong gần một tháng qua của đại vương gia và đây cũng là một lần hiếm hoi Đằng Cảnh được nếm tài nghệ nấu ăn của Lam Ninh. Vương gia gấp từng miếng nhỏ, ăn chậm rãi để thưởng thức được mỹ vị của nhân gian.

Thật ra Lam Ninh nấu ăn cũng không ngon nhưng lúc ở thế kỉ 21, cô ấy đã đi ăn rất nhiều nên biết hương vị như thế nào sẽ là ngon hay không ngon cứ như thế và thực hành thôi.

“Vương phi ơi! Ngon xuất sắc luôn!” – Tiểu Trúc ăn không kịp thở.

“Đúng rồi ạ! Con chưa bao giờ được ăn món nào ngon như thế!” – Bánh bao nhỏ ăn liên tục.

“Ăn từ từ còn nhiều lắm, không ai giành với mọi người đâu ta nấu rất nhiều!” – Lam Ninh quẹt mồ hôi.

Không phải chỉ có một mình Đằng Cảnh được nếm tài nghệ của vương phi mà chủ soái Hỏa Lan quốc cũng nhận được đồ ăn nữa. Không lẽ khách đến nhà lại không tiếp đón, còn đâu là bộ mặt chung của cả Du quốc. Vương gia thì chẳng bao giờ đếm xỉa gì tới Kỵ Danh thì chỉ còn một mình Lam Ninh thôi.

Đằng Cảnh ăn không sót một thứ gì trên đĩa, còn những chiếc đĩa Kỵ Danh thì sáng loáng không cần rửa luôn.

“Để thuộc hạ dọn dẹp giúp người! Phòng cất giữ những bức tranh của người đã hoàn thành, vương gia có đến đó để xem xét không ạ?” – A Tịnh vừa thu dọn vừa hỏi.

“Khi ta hoàn thành công việc xong sẽ đi đến đó! Lúc ta đi cứu trợ chính tay vương phi đã gấp quần áo cho ta?”

“Vâng đúng thế ạ! Vương phi đã tự lựa chọn và gấp vô cùng cẩn thận ạ!” – A Tịnh nhớ lại vô cùng chi tiết.

“Nhưng hôm bữa ta đã sai người đem chúng đi đốt!” – Đằng Cảnh nhớ lại.

“Vâng ngài đã sai một người dọn dẹp mang đi đốt!”

“Và vương phi đã thấy hành động đó!” – Đằng Cảnh bắt đầu chuyển đổi sắc mặt như tắc kè đổi màu.

“Vâng ạ! Vương phi chứng kiếm tất cả từ lúc ngài thay quần áo, ném ra ngoài, người đó nhặt lên, ngài nói “đem đốt nó đi” và vương phi thấy đồ ngài cháy thành than!” – A Tịnh nói tỉnh bơ.

“Sao lúc đó ngươi không nói cho ta biết hay cản ta lại!” – Đằng Cảnh túm vai A Tịnh lắc lia lịa.

“Nhưng vương gia nói đồ đó đã có mùi của cô gái đó nên phải tiêu hủy hết!” – A Tịnh vừa nói vừa có hiệu ứng rung lắm mạnh.

Nghe đến câu đó, Đằng Cảnh liền buông tay ra ngồi thụp xuống ghế với một vẻ mặt thất thần, con ngươi như đứng yên và bắt đầu ra mồi hôi lạnh.

“Vương gia, ngài không sao chứ?” – A Tịnh hỏi thăm.

Vừa lúc này A Tú mang món tráng miệng lên, vừa bước qua cửa liền trông thấy vương gia bị như thế lập tức để món tráng miệng lên bàn, rồi bay qua chỗ Đằng Cảnh.

“Vương gia, người ổn không, sao lại ra nhiều mồ hôi thế này!” – A Tú lấy khăn thấm mồ hôi.

Hai anh em đứng lây vương gia một lúc không thấy có sự chuyển biến từ vương gia, A Tịnh chuẩn bị đi ra ngoài gọi thái y thì Đằng Cảnh kéo lại.

“Ta ổn! Chỉ là ta quá ngu ngốc làm cho vương phi giận!” – Ánh mắt Đằng Cảnh đau buồn đến tột cùng.

“Vậy vương gia có ăn món tráng miệng này không ạ?” – A Tú hỏi thăn.

“Ăn!” – Đằng Cảnh trả lời ngay và luôn.

Sau khi cùng mọi người ăn thì Lam Ninh trở về phòng nghỉ, nằm trên giường suy nghĩ về viễn cảnh Hoa Thúy sắp sửa “làm thịt” phu quân của mình thì máu điên của Lam Ninh lại trổi lên. Vương phi bước xuống giường cởi chiếc áo khoác ngoài ném lên giường, rót một ly nước đầy và một hơi uống hết nhưng uống xong vẫn không hạ được sự giận dữ này.

“Cảm giác khó chịu quá, cha mình lúc trước cũng là người có nhiều cô gái theo đuổi nếu là mẹ trong hoàn cảnh này mẹ sẽ xử lý như thế nào!” – Lam Ninh trầm tư suy nghĩ.

Trong giấc mơ của mẹ Lam Ninh thấy chồng mình bỏ đi theo một người phụ nữ khác, cô ấy choàng tỉnh dậy đi tới tủ đựng đồ ngủ mở ra lấy một thứ vừa lạnh, vừa đen lại còn nặng.

“Có chuyện gì thế em?” – Cha Lam Ninh mắt nhắm mắt mở.

“Anh dám bỏ em với Lam Ninh đi theo một cô gái khác!” – Mẹ Lam Ninh giơ súng ra.

“Hả! Anh có đi theo cô nào đâu, anh có hai mẹ con với cục cưng sắp chào đời mà!” – Cha Lam Ninh hoảng hốt theo phản xạ giơ hai tay lên.

“Rõ ràng trong giấc mơ em thấy anh đi theo cô ta, cô ta đẹp thì em không nói cô ta còn xấu hơn cả em! Thế mà anh lại dám bỏ em đi theo cô ta, anh tiêu đời anh rồi!” – Mẹ Lam Ninh tức giận.

Cha Lam Ninh hiểu ra, theo công việc chuyên môn dễ dàng lấy lại khẩu súng và ôm vợ mình vào lòng trấn an, xoa đầu vuốt tóc để cô ấy bớt căng thẳng. Khi bình tĩnh trở lại thì mẹ Lam Ninh trở về bản chất hiền lành, đáng yêu như một con mèo con.

“Phì, mà sao em lại có súng thế?” – Cha Lam Ninh ngạc nhiên

“Là cha cho em đó, cha đưa em nhiều lắm!” – Mẹ Lam Ninh vui vẻ.

Thì ra đầu dây mối nhợ do chính cha mình tạo ra, ông thà rằng để con trai mình ngàn cân treo sợi tóc chết bất cứ lúc nào chứ nhất quyết không để con dâu thiệt thòi.

“Tâm trạng người không tốt ạ?” – Tiểu Phấn vừa mới đi vào thấy sắc mặt Lam Ninh không được ổn cho lắm.

“Ta muốn đi mục dục, muội lấy cho ta bộ đồ ta cất trong túi lụa màu đỏ!” – Lam Ninh bước đi thanh thoát.

Đồ của Lam Ninh thường sẽ được phân ra và treo lên rất cẩn thận, chỉ những đồ cô ấy không mặt sẽ cất đi và bỏ trong từng túi riêng. Tất cả đồ cất đi đều là đồ mà cha nhỏ của Lam Ninh đã chuẩn bị. ngoài những bộ đồ ngủ dễ thương còn có những bộ đồ được xem là khá quyến rũ, chắc tại lúc đó người trợ lý không biết cứ nghĩ đồ của tiểu thư thì bỏ vào hết.

“Oa, bộ đồ này khá mát mẻ thưa vương phi!” – Tiểu Trúc che mắt lại.

“Nhưng người mặt vào nhìn vô cùng đẹp ạ!” – Tiểu Phấn trầm trồ.

Đó là một đồ đỏ với váy dài phủ đất làm từ vải voan, trên áo được điểm nhấn ren ở phần ngực và ở cánh tay chỉ có một lớp vẻ the mỏng rất là sexy.

“Muội lấy cho ta cái áo choàng màu đỏ đi!” – Lam Ninh nhờ tiểu Phấn.

Khi Lam Ninh choàng vào, người cô ấy tỏa ra một khí chất vừa quyền lực, vừa quyến rũ lại thoắt ẩn thoắt hiện. Hiện những gì cần ẩn và ẩn những gì cần hiện.

“Ý của người là sao ạ? Người sẽ đi đâu sao?” – Tiểu Phấn thắc mắc.

“Hửm, ta đi câu dẫn đại vương gia Đằng Cảnh! Chuẩn bị tối nay “mời” vương gia qua!” – Lam Ninh đi vào trong giường nằm ngủ.