Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 203




Mọi người đều cảm nhận được luồng sát khí đến từ Lam Ninh vương phi nhưng đó là tình hình chung của đội tham gia bắn cung đặc biệt là Phỉ Lan. Đây là lần đầu cô bé tham gia vào một cuộc thi, còn là một cuộc thi lớn nên vô cùng phấn khích.

“Cô gái đứng bên trái Lam Ninh bé nhỏ là ai thế?” – Hoàng thái hậu chỉ tay về hướng Phỉ Lan.

“Thưa mẫu hậu, đó là Phỉ Lan là người mới của đệ muội! Là một người có xuất thân vô cùng đặc biệt, đã giúp đỡ Lam Ninh rất nhiều trong việc bắt bọn hành thích lúc trước!” – Hoàng hậu kể công.

“À thì ra là cô gái này, hình như còn là nô tỳ chính bên phủ của Khương Phong!” – Hoàng thái hậu vui vẻ.

“Vâng ạ! Vì Lam Ninh đệ muội thấy Khương Phong không ai chăm sóc, ăn uống không đúng bữa nên nhờ Phỉ Lan qua chăm sóc!”

“Cái thằng con ngổ nghịch quen có người phục vụ rồi, chẳng chịu lớn gì cả cứ để người khác lo lắng cho nó!”- Hoàng thái hậu tỏ vẻ không hài lòng.

“Con cảm thấy từ khi có Phỉ Lan chăm sóc thì thấy ngũ đệ có sức sống hơn dù gì đệ ấy cũng vừa trải qua một cú sốc lớn!” – Hoàng hậu dỗ dành thái hậu.

“Ai biểu nó không biết chọn người bị người khác tính kế sau lưng, đó là một bài học trong cuộc đời nó! Ta đã quá lớn tuổi để hướng dẫn nó nữa, bây giờ để cho cuộc đời dạy dỗ!”

Hoàng thượng nghe hết cả cuộc đối thoại của hai người, một phần cũng thông cảm cho hoàng thái hậu nhưng cũng thương đệ đệ của mình. Cần phải nói đỡ cho Khương Phong chứ nếu không khi ngũ vương gia trở về sẽ bị hoàng thái hậu lôi vào phòng giảng đạo chắc Đằng Khương Phong sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất.

“Thái hậu, con thấy hình như đệ ấy rất sợ nô tỳ Phỉ Lan!” – Hoàng thượng giả bộ thì thầm.

Hoàng thái hậu nghe có người làm Đằng Khương Phong sợ, tâm tình thay đổi hẳn ra tạm nén tức giận để nghe hoàng thượng trình bày.

“Xin lỗi đệ vì tình thế ép buộc ta phải nó ra hết!” – Hoàng thượng nghĩ thầm.

“Có lần đệ ấy là trời làm đất trên triều không ai cản nổi, Đằng Cảnh còn bị ăn một cú của đệ ấy nhưng khi vừa thấy Phỉ Lan đến đệ ấy lập tức cụp đuôi ngoan ngoãn đi về!” – Vô cùng hào hứng.

“Ồ, nó dám đánh Đằng Cảnh sao tới giờ bệ hạ mới nói! Cái thằng con trời đánh này!” – Vô cùng tức giận.

“Hoàng thái hậu bớt giận, sau đó con nghe Phỉ Lan về bắt đệ ấy quỳ trước cửa vương phủ cả ngày trời mặc dù Cảnh đệ không trách cứ gì nhưng vì Phỉ Lan bắt đệ ấy quỳ nên phải quỳ!”

“Hỗn xược như thế phải trừng trị cho thích đáng, bắt nó nằm ra ván đánh còn ba chục gậy!”

“Nhưng mà đệ ấy là kiểu người lì đòn đánh như thế nào cũng không chừa nhưng có chỉ có Phỉ Lan trị được hắn!”

“Ha ha, đúng thế núi cao còn có núi cao hơn! Sau khi cuộc thi kết thúc ta phải trọng thưởng cô bé đó! – Thái hậu vui vẻ lại.

Tiểu Trúc cảm thấy ganh tỵ khi Phỉ Lan được ăn hai đầu lương nay lại được hoàng thái hậu ban thưởng lớn nữa, tiền xài sao mà hết đã thế Phỉ Lan còn không có máu cờ bạc không moi được đồng nào từ túi cô ấy.

Mà tính ra hoàng thái hậu có năm thằng con trai chỉ có mình Đằng Chính Hằng là ngoan ngoãn không bao giờ làm phụ lòng thái hậu, còn lại thì bất trị.

Nhưng ông trời không trêu người cuối cùng thì hoàng thượng cùng Đằng Khương Phong thì có nữ nhân “chăm sóc”. Người lạnh lùng như Đằng Cảnh còn bị mềm lòng trước Lam Ninh bé nhỏ đây là chuyện bất ngờ nhất trong ngần ấy năm thái hậu biết đến sự tồn tại của Đằng Cảnh. Còn Đằng Dung Khoán là đứa con của biển, cửa trời, của đất chứ đâu phải con của hoàng thái hậu.

“Dung Khoán đâu rồi sao không ngồi chung ta?” – Hoàng thái hậu đưa mắt tìm kiếm.

“Đệ ấy đang ngồi cùng Minh nhi, người biết đệ ấy rất thích trẻ con!” – Hoàng thượng chỉ tay theo.

“Thì kêu nó kiếm một cô vương phi thì tha hồ mà chăm!”

Bây giờ hoàng thái hậu đã có mục tiêu mới không suy nghĩ gì về Khương Phong, mà Dung Khoán cũng kì lạ thật con của người ta mà suốt ngày cứ đi theo.

Sau khi giải quyết chuyện gia đình hoàng thượng liền ra hiệu hoàn thành nhiệm vụ với hoàng hậu, hoàng hậu vui vẻ vô cùng hài lòng với cách giải quyết này.

“Hôm nay là ngày muội sẽ chứng tỏ sức mạnh bản thân, dù muội mới đến gần đây nhưng sự tập luyện chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, Phỉ Lan tin sẽ giúp một phần công sức giúp vương phi dành được chiến thắng!” – Lửa nhiệt huyết đang bùng cháy trong tim Phỉ Lan.

“Thật may khi muội còn bình tĩnh!” – Tiểu Phấn lo lắng.

Tiểu Phấn không thể nào không ngừng lo lắng khi vương phi cùng các cung thủ đang đồng thanh khẩu hiểu “Chiến thắng, chiến thắng chắc chắn sẽ thắng!”. Phong thái của Lam Ninh thay đổi hoàn toàn, không còn nhẹ nhàng, dịu dàng và thướt tha như hằng ngày.

Với cách áp dụng sự tân tiến của tương lai vào thời cổ đại không thắng thì Lam Ninh không phải cháu cưng của ông nội nữa.