Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 89: Dạ Khuynh Thành ghen tuông




Lại không nghĩ rằng, một người đáng nhẽ không sống được quá hai mươi tuổi, lại nhiều lần tạo nên kỳ tích, không chỉ sống lâu hơn dự tính vài năm, hiện giờ lại không rõ nguyên nhân tại sao hắn có thể luyện được một thân võ công khiến cho người ta sợ hãi.

Ba năm trước đây, Lạc Hà điện bị diệt tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, hẳn là hắn đã tra được chút gì, có khi cũng là muốn báo thù cho việc mẫu thân hắn bị hại, nếu không phải như vậy thì tại sao các môn phái khác lại vô sự, chỉ có Lạc Hà điện bị diệt, chẳng lẽ chỉ vì thấy Lạc Hà điện chướng mắt?

"Là hắn, vốn điệt nhi còn không biết, nhưng lần đó hắn cướp đoạt thất sắc chi liên, thân phận hắn đã bị người khác nhận ra nên điệt nhi mới biết, lúc đó Cẩn Nam cũng có mặt."

Thượng Quan Cẩn Nam vẫn không hề hé răng, yên lặng ngồi một bên không biết đang suy nghĩ cái gì, tuy hắn và Hiên Viên Triết là biểu huynh đệ, nhưng hắn lại không đồng ý với tác phong của Hiên Viên Triết, bởi vậy biểu huynh đệ bọn hắn cũng không có hòa hợp như các gia đình khác.

"Cẩn Nam, chuyện này có thật không?" Thượng Quan gia chủ hỏi Thượng Quan Cẩn Nam đang yên lặng ngồi một bên, người con trai này của hắn trước giờ luôn rất thông minh lại bình tĩnh ứng đối rất tốt nên hắn muốn nghe ý kiến của hắn.

Thượng Quan Cẩn Nam nghe thấy tên mình bị điểm danh, lúc này mới gật đầu nói: "Đúng là có việc này."

Thượng Quan gia chủ lại hỏi: "Vậy đối với chuyện này con có ý kiến gì không?"

"Phụ thân, Cẩn Nam không có ý kiến gì, các ngươi muốn an bài thế nào thì tùy, ta có chút mệt mỏi muốn đi về trước." Cực kỳ rõ ràng là hắn không hề muốn quan tâm chuyện này.

Thượng Quan Cẩn Nam nói xong tự tiện đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, cũng không quay đầu lại rời khỏi Vận Hi cung.

"Có vẻ như Cẩn Nam không quá đồng ý với chuyện này, Vận Nhi à hay là để hôm khác chúng ta bàn lại?" Chuyện lần này đích thực quá mức vội vàng, chưa có kế hoạch chắc chắn đã muốn hành thích vua đoạt vị, người muội muội này của hắn cũng quá mức nóng vội rồi.

Hiên Viên Triết vốn là còn muốn nói gì nữa, lại bị Thượng Quân Vận ngăn trở, nàng cho hắn một ánh mắt chớ xúc động, chính mình đứng dậy nói với Thượng Quan gia chủ: "Nếu ca ca đã nói như vậy, Vận Nhi sao dám không nghe theo, chuyện lần này đích thực là Vận Nhi quá mức nóng vội, mong ca ca không trách cứ."

Thượng Quan gia chủ thấy nàng cũng đồng ý, lúc này mới nói thêm: "Chúng ta là huynh muội, tại sao ta lại trách muội chứ? Muội cũng đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, Du Nhi, chúng ta về thôi."

Nói xong liền quay đầu rời đi, đi theo sau là Thượng Quan Cẩn Du, đối với thái độ của phụ thân và ca ca không đồng ý, nàng trái lại thập phần tán thành quyết định của cô cô, nhiều năm qua, đây là lần duy nhất nàng thấy Hiên Viên Triết có khí khái nam tử, mặc dù thất bại có thể bị tru di cửu tộc nhưng nàng lại cho rằng là nam tử hán thì nên như vậy, vô độc bất trượng phu*, nghĩ tới đây nàng không khỏi tán thưởng nhìn Hiên Viên Triết, cho hắn một ánh mắt khich lệ, sau đó cũng rời khỏi Vận Hi cung.

* Vô độc bất trượng phu = không độc không phải người

"Mẫu phi, tại sao người lại đồng ý với cữu cữu? Hiện giờ Hiên Viên Mộ Bạch đã rời đi rồi, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?"

Sau khi bọn người Thượng Quan Cẩn Du đi rồi Hiên Viên Triết mới không cam lòng hỏi, vốn đã lên kế hoạch rất tốt, lại chỉ vì một Thượng Quan Cẩn Nam mà từ bỏ, mà Thượng Quan Cẩn Du lại cho hắn một cái nhìn kia, mang theo tràn đầy khích lệ, cái này thật khiến hắn mừng rỡ như điên, không nghĩ tới Thượng Quan Cẩn Du trước đây luôn chán ghét mình lại có thể cổ vũ mình, thật sự khiến hắn thụ sủng nhược kinh*.

*Thụ sủng nhượng kinh: được sủng ái mà sinh sợ hãi.

Thượng Quan Vận thấy người đã đi xa, lúc này mới tháo khuôn mặt hòa khí xuống, thay vào đó là bộ mặt âm hiểm độc ác.

"Ai nói chúng ta phải từ bỏ? Ai nói chúng ta nhất định phải nghe theo lời bọn họ? Bọn họ sợ chết, sợ bị liên lụy là chuyện của bọn hắn, nếu bọn hắn không muốn giúp đỡ thì chúng ta đành dựa vào chính mình thôi."

Thượng Quan Vận cười lạnh một tiếng, trên mặt mang theo âm ngoan thị huyết, cả người có vẻ quỷ dị khó lường, mà Hiên Viên Triết lại không hề kinh ngạc chút nào, xem ra là đã sớm nhìn quen rồi.

"Ý của mẫu phi là?"

Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Hiên Viên Triết mừng thầm, cái lão già kia thì tính là gì? Chỉ cần mẫu phi hắn ra tay thì chẳng có gì phải lo, dù không chiếm được sự ủng hộ và hỗ trợ của bọn hắn cũng không sao cả, chỉ cần có mẫu phi ở bên cạnh thì hắn không sợ gì hết.

"Triết Nhi, đưa tai qua đây."

Hiên Viên Triết quả nhiên nghe lời đưa tai qua, Thượng Quan Vận ở một bên tai hắn thì thầm một phen, cũng không biết nói những gì, chỉ thấy Hiên Viên Triết hưng phấn giống như tiểu hài tử, gật đầu khen hay. Có thể thấy được Thượng Quan Vận nhất định là nghĩ ra kế gì độc ác, hai mẹ con này đúng là cùng một loại đức hạnh, vậy mà lại cùng lên kế hoạch hãm hại phu quân và phụ thân của chính mình, trái với Thượng Quan Vận quỷ kế đa đoan, Hiên Viên Triết có vẻ hèn nhát hơn, cũng khó trách Thượng Quan Cẩn Du chướng mắt hắn.

Cứ như vậy, một hồi âm mưu lại nổi lên, cũng không biết sau cùng ai là kẻ khóc, ai là người cười?

Bọn Tuyết Đại đã đi được hơn nửa tháng rồi, trên đường đi người gia nhập ngày càng nhiều, trên đường đụng phải người quen cũng ngày càng nhiều.

Tỉ như đám người lần trước đến Tuyết Sơn muốn cướp đoạt thất sắc chi liên, trừ bỏ Thượng Quan Cẩn Nam ra, đại bộ phận đều xuất hiện trên đường đến Vân Vụ sơn, cũng không phải là Tuyết Đại có tâm ghi nhớ hay là diện mạo những người này có gì đặc biệt, chỉ là nàng có khả năng đã gặp qua một lần thì không thể quên, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ. (e ước j có khả năng này như tỷ để đến lúc thi kp lo ToT)

Lúc này bọn họ đang ở tửu lâu dùng cơm, giống như là thói quen, nàng tìm một vị trí gần góc tường ngồi xuống, đi theo còn có Dạ Khuynh Thành và Ly Nặc, bọn hắn cũng rất tự nhiên theo chân Tuyết Đại ngồi xuống.

Đột nhiên, ngoài cửa có một nam nhân mặc cẩm y, trên mặt đeo một cái mặt nạ hình hồ điệp đi vào.

Mà nam tử kia vừa vào cửa, liền dùng đôi mắt thâm thúy quét một vòng quanh quán rượu, trong lúc vô tình nhìn thấy một bóng dáng màu trắng ngồi ở góc tường, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười như có như không, lập tức đi về phía bóng dáng màu trắng.

Đồng thời, Tuyết Đại và Dạ Khuynh Thành cũng phát hiện ra hắn, Tuyết Đại vẫn bất độnh thanh sắc ngồi uống trà, Dạ Khuynh Thành thì nheo mắt lại, toàn thân tỏa ra địch ý, nguy hiểm nhìn nam tử đang đi về phía bọn họ.

"Tuyết Đại cô nương, không nghi tới lại gặp nàng ở đây, thực tốt, nàng sẽ không ngại nếu ta....." Cẩm y nam tử đi đến trước bàn của bọn họ, cùng Tuyết Đại chào hỏi, nhưng mà còn chưa nói xong đã bị Dạ Khuynh Thành ngắt lời.

"Vô cùng để ý, mời ngươi nhanh chóng tìm chỗ ngồi khác đi, nơi này đã đủ chỗ rồi."

Dạ Khuynh Thành làm sao không biết hắn đang tính làm gì? Chỉ sợ là hắn có dụng ý khác đi, nhìn ánh mắt hắn là biết, biết đâu hắn là cố tình đi theo bọn họ, mà hắn sẽ không bao giờ để một cái uy hiếp như vậy bên người, cho nên nhà ngươi từ đâu đến thì mau biến về đó cho không khí được trong lành đi!

"Lục Vương gia, tại hạ và Tuyết Đại cô nương là bạn tốt, lần này có thể tình cờ gặp được nhau, cũng là do duyên phận, Lục Vương gia không nên hẹp hòi như vậy."

Dùng khẩu khí uy hiếp mà nói lời thỉnh cầu người khác, Dạ Khuynh Thành như thế nào cũng không cảm thấy thoải mái.

"Nếu các hạ đã biết Bổn vương, nói như thế chắc cũng biết Tuyết Đại là Vương phi của Bổn vương, ngươi lại muốn ở chỗ đông người công khai ngồi chung với Vương phi của Bổn vương, xin hỏi, ngươi đây là muốn mưu tính cái gì?"

Cẩm y nam tử cũng không phủ nhận lời nói của hắn, chỉ thấy hắn mỉm cười, lộ ra một nửa khuôn mặt tuấn mĩ không bị che bởi chiếc mặt nạ, trong khoảnh khắc, tân khách trong tửu lâu đều quay qua nhìn về phía bàn bọn họ.

Một nam tử áo đỏ khuynh thành cũng đủ gây chú ý rồi, hiện giờ lại có thêm một cẩm y nam tử vô luận là khí chất hay vẻ bề ngoài, bỏ qua chiếc mặt nạ hình hồ điệp trên mặt ra, cái khác đều không hề thua kém nam tử áo đỏ, không khiến người khác vây lại xem mới là lạ.

"Nếu như tại hạ nhớ không lầm, Lục Vương phi không phải là Tam tiểu thư Ôn Mạt của phủ Hộ quốc tướng quân sao? Khi nào thì lại có quan hệ tới vị bằng hữu này của tại hạ rồi?"

Nam tử nhíu mày nói, cười mà như không cười nói.

Khách nhân trong tửu lâu tò mò nhìn bọn hắn, cũng đợi câu trả lời của nam tử áo đỏ, bọn hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Lục Vương phi không phải là Tam tiểu thư của phủ tướng quân hay sao, khi nào thì biến thành nữ nhân áo trắng kia rồi hả? Đúng rồi, vừa rồi nam tử mặc cẩm y kia nói cái gì nhỉ? Giống như là nói nữ tử kia là bằng hữu của hắn, hình như kêu là Tuyết Đại gì gì đó, chằng lẽ là Lục Vương gia ép bức dân nữ, cứng rắn nói cô nương nhà người ta thành Vương phi của hắn? Lần này bọn hắn cũng bị làm cho hồ đồ rồi.

Dạ Khuynh Thành thấy hắn cố ý nói như vậy, trong bụng nghẹn một hồi tức giận, sắc mặt cực kỳ khó coi, đang muốn cãi lại thì bị Tuyết Đại ngắt lời.

Chỉ thấy thần sắc nàng không kiên nhẫn lườm hắn, sau đó lại nhìn về phía nam tử đang đứng, lạnh lùng mở miệng: "Ngồi xuống đi."

Thật là vinh dự ghê, nàng lại bị người vây xem, nếu như được phép lựa chọn, nàng nhất định sẽ tránh xa hai cái tên này, nếu không phải bọn hắn gây sự, tình trạng này sẽ không diễn ra, nàng cũng sẽ không bị người khác vây nhìn rồi ném cho cái ánh mắt tội nghiệp kia!

"Cảm ơn." Ở trong vẻ mặt lạnh lùng của Tuyết Đại và vẻ mặt không tình nguyện của Dạ Khuynh Thành, nam tử nói một câu cảm ơn liền muốn ngồi xuống, nhưng ngay khi hắn muốn ngồi xuống thì lại bị người khác ngăn lại.

"Đợi một chút." Nam tử quả nhiên dừng động tác, nhìn người đang ngăn cản mình, không tiếng động hỏi.

Dạ Khuynh Thành đứng dậy từ trên chỗ ngồi của mình, bước nhanh đến chỗ ngồi đối diện, đặt mông ngồi xuống, ở trong ba ánh mắt kinh ngạc của ba người còn lại mới nói: "Ngươi ngồi bên kia đi."

Chỗ ngồi của bọn họ vốn là có bốn chỗ, nguyên bản Dạ Khuynh Thành và Ly Nặc ngồi ở một bên, Tuyết Đại lại một mình ngồi ở đối diện, ngồi như vậy vốn là không có vấn đề gì, nhưng lúc này lại xuất hiện một kẻ không thức thời, hắn đương nhiên không thể để cho tên kia ngồi cạnh Tuyết Đại được, cho nên mới có một màn khiến cho mọi người nhìn rớt tròng mắt này.

"....." Tuyết Đại trợn trừng mắt, không vui nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục uống nốt ly trà trên tay.

"....." Đối với hành động trẻ con và hẹp hòi của chủ tử nhà mình, Ly Nặc rất chi là khinh bỉ nhưng lại không dám phát tác dước ánh mắt sắc bén mà Dạ Khuynh Thành vừa ném qua, hắn chỉ có thể cúi đầu mà tự cầu phúc cho bản thân khi có một chủ tử như vậy.

Còn nam tử mặc cẩm y lại rất ung dung bình tĩnh, đối với hành động trẻ con của Dạ Khuynh Thành cũng không để trong lòng, đi đến bên cạnh Ly Nặc ngồi xuống như vẻ chỉ có thể ngồi ở chỗ này, mọi người nhìn ra chỉ nghĩ nam tử áo đỏ quá mức hẹp hòi rồi.