Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 66: Ma vật bị giam ngàn năm




"Ngươi có biện pháp? Ân, ngươi hãy nói nghe một chút xem." Yêu quái quả thật không có tiếp tục công kích nàng nữa mà ôm ngực đứng ở một bên một bộ nhàn nhã nhìn nàng, Ặc, điều kiện tiên quyết là móng của nó có thể biến thành tay.(Pe thích cái con này, nếu có thể biến thành người nữa là hoàn chỉnh ^0^)

"Nếu như ngươi đói bụng rồi, ta có thể dẫn ngươi đi ra ngoài ăn, ngươi muốn ăn cái gì thì có cái đó, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, như thế nào?"

"Thì ra cái biện pháp mà ngươi nói là cái này, rất tiếc ta nói cho ngươi biết, cái biện pháp này không, dùng, được!" Khinh thường nhìn Huyết Đại một cái, không chút nể tình nói.

"Vì sao?" Nó đây là cố ý muốn làm khó nàng sao?

"Nếu như mà ta có thể đi ra ngoài thì đã sớm đi ra ngoài, còn tiếp tục ở lại cái nơi tồi tàn không có cứt chim này sao?” Nàng nghĩ người ta là kẻ ngu hết sao, một vấn đề đơn giản như vậy còn chờ nàng tới dạy? Ai, nhất thời khẩu ngộ, đều đem mình làm thành thấp

"Ngươi là bị nhốt ở chỗ này hay sao?" Thì ra là như vậy, xem ra hôm nay là không tránh được một cuộc ác chiến rồi nhưng bây giờ lại là buổi tối, nếu là ban ngày mình còn có thể cùng nó vật lộn một lần, mặc dù nàng có bản lãnh có thể nhìn thấy vào ban đêm, nhưng vào cái buổi tối lửa tắt đèn như thế này, đối phương còn là một con vật cường hãn dù trong tối hay ngoài sáng, nàng dù có cố gắng thế nào cuối cùng cũng sẽ không địch lại, mặc kệ như thế nào, nàng đều muốn liều lĩnh đánh cuộc một phen, không có đạo lý ngoan ngoãn nhận lấy cái chết mà trong tự điển của nàng càng không có từ không đánh mà hàng, cho dù không địch lại vậy trước tiên cũng phải đánh một trận với nó.

"Cái này ngươi cũng không cần phải biết, không cần nhiều lời tốn nước miếng, ngươi sớm muộn cũng trở thành bữa ăn trong bụng ta, vẫn là ngoan ngoãn để cho ta ăn hết đi!" Hồng Quang trong mắt chợt lóe thể hiện hiện giờ cảm xúc của nó đang rất kích động, đói bụng lâu như vậy rốt cuộc cũng có thức ăn, trong rừng rậm ma thú mặc dù rất nhiều nhưng chúng nó cũng không dám nhích lại gần mình nửa bước bởi vì bất kể con gì đến gần đều trở thành thức ăn trong bụng nó, hơn nữa người trước mặt có vẻ như rất ngon miệng, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, mặc dù là có cảm giác hơi gầy nhưng xem vì mỹ vị trước mắt thì cũng không thể quản nhiều như vậy, trước kia đụng phải đại đa số đều nhưng nông dân thô tục, lúc này lại gặp một mặt hàng da thịt mềm mại như vậy hỏi nó làm sao mà không kích động? Nhớ lại nó cũng đã bị nhốt ở đây gần 2000 năm rồi, đây cũng xem như là lần đầu tiên nhìn thấy một thức ăn xem có vẻ ngon miệng như vậy, ở trong mắt nó, giờ phút này Huyết Đại nghiễm nhiên đã trở thành thức ăn mà nó sắp nuốt vào bụng.

Cứ như vậy, một người một thú lại đánh nhau, Huyết Đại đem hết bản lãnh toàn thân cũng không thể đả thương con vật kia, cuối cùng bất đắc dĩ mới lấy ra chủy thủ Xích Huyết vẫn mang theo bên người nàng, cây chủy thủ này cũng không phải là vật tầm thường mà là một ma vật vô cùng khát máu, vì sao nói nó là ma vật? Nguyên nhân có hai điều, thứ nhất: bình thường nó đều được nuôi dưỡng bằng máu tươi, cách ba ngày Huyết Đại sẽ đích thân làm nhiệm vụ, lấy máu tươi của người khác để tế điện chủy thủ trong tay. Thứ hai: chủy thủ vừa ra, tất phải thấy máu, nếu như người sử dụng không thể làm cho đối phương chảy máu vậy thì chính bản thân người đó sẽ bị cắn trả, dù sao nếu nó không thấy được máu chắc chắn sẽ không vào vỏ , mà người bị chủy thủ tổn thương nhẹ thì cũng sẽ bị thương nặng, nặng thì mất mạng.

Cho nên, khi dùng nó thì Huyết Đại rất thận trọng, ngày thường nàng đều chưa từng gặp qua đối thủ cho nên không có cần thiết phải dùng nó, chỉ cần đúng giờ cung cấp máu tươi cho nó là được, nhưng hôm nay đụng phải cường địch rồi nếu không phải đối phương nhất định đưa mình vào tử địa thì nàng cũng sẽ không sử dụng Xích Huyết , bởi vì nàng không có nắm chắc có thể tổn thương được đối phương hay không, đến cuối cùng chỉ sợ sẽ khiến cho chính mình bị thương nặng nhưng hiện tại nếu nàng không dùng thì chỉ có con đường là phải chết, dù phải bị cắn trả nàng cũng muốn liều mạng một phen, cho dù chết cũng phải cho đối phương một chút giáo huấn, làm nó biết, muốn ăn được nàng thì cũng phải trả một cái giá thật lớn

Mà con quái thú kia từ một khắc nhìn thấy nàng rút thanh chủy thủ ra cũng sững sờ,Hồng Quang trong mắt càng sâu, hừ, nha đầu thối này cho là lấy ra cây chủy thủ này là có thể tổn thương được nó sao? Một người thế nhưng muốn cùng nó đấu, quả thật chính là vọng tưởng!

Thủy mâu Huyết Đại híp lại, lạnh lùng nhìn nó, mà con thú kia thấy nàng chỉ đứng ở nơi đó cũng không có động tác khác, trong mắt lóe lên tia không kiên nhẫn, bụng của nó cũng đang đói muốn chết đây,nó không muốn cùng một người lãng phí thời gian nữa, nghĩ tới đây cũng không chú ý tất cả liền xông tới.

Mà Huyết Đại đợi đúng là giờ khắc này, thấy nó có chút gấp gáp và không nhịn được, lúc này nàng mới cười lạnh, bản lĩnh linh xảo tránh được một kích này của nó, con thú kia đang khinh thường nhìn Huyết Đại tránh được một kích kia thì ánh mắt hiện lên một tia xem thường, ngừng một hồi liền tiếp tục hướng nàng đánh tới, mà lúc này Huyết Đại cũng không có né tránh nữa, thẳng tắp nghênh đón đòn của nó, khi hai bên sắp đụng nhau thì nàng lắc mình một cái liền đứng ở bên người con thú kia, nhanh chóng giơ tay chém xuống, trên người con thú kia liền xuất hiện một vết thương, máu tươi nhất thời bắn ra tung toé, lúc trước bọn họ luôn là đánh tầm xa , vạn vạn không ngờ nàng lại nhảy đến bên cạnh nó, nhất thời khinh thường mới trúng quỷ kế của nàng, mà Huyết Đại lúc trước làm đặc công đương nhiên am hiểu nhất chính là cận chiến, nhìn mặt mà nói chuyện càng thêm cường hạng, nàng biết nếu so với đối phương có chệnh lệch rất lớn cho nên chỉ có thể dùng trí chứ không thể dùng sức, ở lúc đối phương đang lơ là liền bất ngờ tấn công vào chỗ yếu nhưng đối phương là một con thú, nàng cũng không biết con Tứ Bất Tượng trước mắt này có điểm yếu ở chỗ nào cho nên chỉ có thể tùy tiện chọn một chỗ mà xuống tay.

"Nhân loại ti bỉ, lại dám ám toán ta! Làm tổn thương người của ta, không dễ dãi như thế đâu!" Mà con thú bị thương cũng không giống như nàng suy nghĩ vì bị thương nặng mà ngã xuống đất không dậy nổi, giống như là không có cảm giác gì, không chỉ có như thế, đối phương còn đối với nàng trợn mắt nhìn nhau, một kích ra sức của nàng cũng không có làm nó bị trọng thương ngược lại còn khiến nó nổi điên.

"Chịu chết đi! ! !" Nó vốn là không có đem hết toàn lực đánh nhau với nàng, chỉ giống như mèo vờn chuột cùng nàng đùa giỡn, đợi nàng sức cùng lực kiệt, mình cũng chơi đã sau đó mới dùng nàng để lấp bao tử , thật không nghĩ đến nàng thế nhưng đối với mình sử dụng ám chiêu, lần này đừng trách nó hạ ngoan thủ, nghĩ đến chỗ bị thương không khỏi tức giận liền sử dụng mười thành công lực, hướng nàng hung hăng đánh ra một chiêu, đừng nói đây là một chiêu mà mình đem hết toàn lực phát ra, dù là nó tùy tiện động móng vuốt thì con người cũng sẽ bị thương nặng, mạng nhỏ khó giữ, vậy mà hôm nay chính mình đem hết toàn lực sử xuất một chiêu chỉ sợ là người đều sẽ bị nó chụp thành bánh thịt, mặc kệ, bánh thịt liền bánh thịt đi, chỉ cần có thể lấp bao tử là được, nó hiện tại rất tức giận, không giáo huấn nhân loại này một cái nó sẽ không hết giận .

Một luồng khí cường đại làm người ta hít thở không thông lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hướng Huyết Đại nhào tới, Huyết Đại tự biết không có sức chống cự, né tránh càng không có khả năng, cả thân thể giống như là bị người ta dùng Định Thân Thuật không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kích kinh khủng đánh tới chỗ nàng, trong nháy mắt, thân thể của nàng liền giống như là một mảnh lạc diệp đánh bay ra ra ngoài

Thời điểm ngàn quân nguy kịch, một bóng dáng màu đỏ phi thân đến, tiếp lấy người đang rơi xuống từ không trung, không đành lòng nhìn cô gái trong ngực đã không còn động đậy, tự trách nói một câu: "Thật xin lỗi, ta tới chậm." Nói xong cũng một xoay người, ôm cô gái trong ngực từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, tuyệt mỹ nam tử Hồng Y như lửa ôm trong ngực một cô gái áo trắng như tuyết, một đỏ một trắng lần lượt thay đổi , dây dưa tự giữa không trung bay xuống khiến cho ban đêm yên tĩnh càng thêm vẻ huyến lệ.(Pe chịu từ này ai bik thì chỉ dùm nha)

Nam tử vô cùng dịu dàng nhìn chăm chú vào cô gái trong ngực, nhu tình trong mắt tựa như nước, dịu dàng hòa lẫn đau lòng, nếu mình có thể sớm chạy tới một chút như vậy nàng cũng không cần bị thương như vậy, nghĩ đến chỗ này, nội tâm liền đầy tràn đau đớn không thể giải thích, đều là lỗi của hắn.

Đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đem cô gái trong ngực để dưới đất, để thân thể của cho nàng dựa lưng vào gốc cây, dàn xếp xong tất cả lúc này mới đứng lên, chậm rãi bước tới chỗ con thú kia, nhu tình trong mắt hắn lúc này không còn sót chút gì nữa, một đôi mắt xếch xinh đẹp mà nguy hiểm, toàn thân cao thấp bị một mảnh lo lắng bao phủ đáng sợ khiến người ta không nói ra được.

"Trừ Bổn vương ra bất luận kẻ nào cũng không được tổn thương nàng, mà ngươi, hôm nay lại dám tổn thương nàng, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là giao ra nội đan, Bổn vương sẽ cho ngươi toàn thây, hai là khiến Bổn vương tự thân động thủ, hủy đi hồn phách của ngươi, để cho ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh, hai chọn một, chính ngươi tự chọn đi." Hắn bước lên trước, con kia thú liền lui về phía sau một bước, cuối cùng dứt khoát đứng lại bất động, lạnh lùng nhìn về phía con thú bị khí thế của hắn dọa sợ,trong giọng nói không hề mang theo một chút tình cảm nào.

"Ngươi...ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào, tại sao lại đi cứu một phàm nhân?" Khí thế cường đại của người nọ căn bản không phải là thứ mà một con người có thể có được, mà mình không cần động thủ cũng biết không phải là đối thủ của hắn, mặc dù không biết tu vi sâu cạn của đối phương nhưng lại có thể cảm giác được tuyệt đối là ở trên mình, mình cũng đã có tu vi vạn năm mà người nọ lại không chút nào đặt nó ở trong mắt, còn khẩu xuất cuồng ngôn muốn cho nó chết, mặc dù nó tin tưởng đối phương thật có năng lực kia nhưng không có nghĩa là bản thân nó sẽ thỏa hiệp, ai nguyện ý cam tâm tình nguyện đi tìm chết?

"Xem ra ngươi là lựa chọn điều thứ hai rồi, vậy bản vương sẽ thành toàn cho ngươi." Đối với vấn đề của nó, hắn cũng không hề dài dòng nữa, hắn muốn trực tiếp cho nó một chút dạy dỗ, dù là chút dạy dỗ của hắn sẽ khiến cho đối phương hồn tiêu phách tán, đối với hắn mà nói, sống chết của người khác không có ở trong phạm vi suy nghĩ của hắn, dám đả thương người trong lòng hắn, vậy thì phải có can đảm hứng chịu lửa giận của hắn, người làm tổn thương nàng, hẳn phải chết!

Dứt lời, tay phải nhẹ giơ lên, một cây roi màu bạc liền xuất hiện ở trong tay hắn, roi bạc vung lên, quái thú liền bị một đạo khí thế vô hình quật một phát, cho dù là bọn họ cách nhau thật xa thì chỉ cần hắn vung roi lên nó cũng sẽ bị khí thế đó làm bị thương, một lần như vậy thôi cũng khiến nó trầy da tróc thịt, so ra với thanh chủy thủ kia thì ác độc hơn nhiều lắm.

"Các hạ , đợi chút. . ." Con thú kia không tránh kịp lại bị đánh thêm vài nhát, vừa nhếch nhác tránh né, vừa chạy trốn tứ phía, nhưng lúc nó thấy rõ ngân tiên (roi bạc) trong tay nam tử mặc áo hồng trong lòng liền hoảng hốt, lúc này mới khẩn trương lên tiếng thỉnh cầu.

"Thế nào? Bây giờ hối hận rồi hả ? Đáng tiếc. . . Đã chậm." Nam tử tà mị cười lạnh một tiếng, cố làm ra vẻ đáng tiếc lắc đầu một cái, nhưng lúc hắn đang chuẩn bị thực hiện động tác thì trước mắt lại xảy ra một chút biến hóa, lúc này hắn cũng không vội vã ra tay, chỉ mắt lạnh nhìn tình cảnh trước mặt.

Chỉ thấy con Tứ Bất Tượng vốn còn đang khổng lồ đột nhiên nằm bất động trên mặt đất, không chỉ có như thế, thân hình còn từ từ nhỏ đi, cho đến khi biến thành cỡ người thường thì dừng lại, trong chớp mắt, con thú nhỏ kia đã biến mất mà tại chỗ đó lại xuất hiện một mỹ thiếu niên mặc bạch y, trên người thiếu niên ngổn ngang mấy vết roi, bộ dạng vết thương chồng chất thật là đáng thương.

"Chủ nhân, ta là Ly Nặc, ngài không nhớ sao?" Nam tử mặc áo trắng vừa biến thành hình người liền vội vàng quỳ xuống, vui mừng khác thường nhìn nam tử áo hồng cao cao tại thượng , nhưng lời nói ra lại khiến người ta không thể lý giải.

"Ở trước mặt bản vương đùa bỡn diễn xiếc là vô dụng, mặc kệ ngươi giảo hoạt như thế nào, cuối cùng cũng chạy không thoát cái chết." Hắn không hề ra tay nữa mà chỉ lạnh mặt nhìn xuống thiếu nhiên đang quỳ trước mặt, muốn xem xem hắn đến tột cùng muốn chơi trò xiếc gì.

"Ly Nặc tự biết không phải đối thủ của chủ tử, có thể nghe thần nói hết lời được không, sau khi nghe xong muốn chém giết muốn róc thịt đều do chủ tử làm chủ." Ai, vào thời điểm biết được thân phận của đối phương nó thật là vừa mừng vừa sợ, vui chính là hắn rốt cuộc nhìn thấy chủ tử rồi, sợ chính là chủ tử hình như cũng không biết nó, ngộ nhỡ chủ tử không tin lời nó như vậy thì phải làm cái gì cho tốt đây?

"Hả? Vậy ngươi nói một chút coi, nếu khiến Bổn vương hài lòng thì ta sẽ tạm tha cho ngươi không chết." Hắn nhíu mày, thú vị nhìn nó.

"Mặc kệ chủ tử tin hay không, lời của Ly Nặc đều là sự thật, ba ngàn năm trước, ngài là Long tộc Chí Tôn, trong lúc vô tình gặp được muội muội của thần Sáng Thế, hai người đánh nhau lâu dài liền sinh tình nhưng bởi vì thần Sáng Thế tham dự, khiến cho long tộc Huyễn Hải cùng thần điện Sáng Thế đối địch với nhau, mà ngài cũng bởi vì yêu người không nên yêu cuối cùng bị thần Sáng Thế đánh cho hồn bay phách tán, Long tộc cũng bị đóng băng , mà roi trong tay ngài chính là một trong những vũ khí mà ngài hay dùng nhất, nó gọi là roi Long Đằng , là dùng gân rồng của người phản bội trong Long tộc cùng tất cả bảo vật luyện chế mà thành, đây cũng thứ tượng trưng cho thân phận của ngài."

Nghe nó nói xong, tim của hắn cũng theo lời kể của nó mà nhúc nhích, giống như lời của nó nói chính là những thứ mà hắn đã từng trải qua, liếc nhìn roi trong tay, mặc dù hắn cũng biết nó gọi là roi Long Đằng nhưng căn bản cũng không biết nó từ đâu tới, là mình trong lúc vô tình đoạt được, căn bản cũng không biết thì ra nó với mình cũng có một quá khứ sâu xa như vậy.

"Ngươi làm sao có thể khiến ta tin tưởng toàn bộ câu chuyện của ngươi đây?" Mặc dù tim của hắn có hơi chút xúc động, nhưng cũng không đại biểu đây tất cả chính là sự thật.

"Chủ tử, dường như Ly Nặc không có đoán sai thì trên người ngài có một cái bớt hoa anh túc, không biết Ly Nặc nói đúng hay không?" Ngài nhất định chính là chủ tử, cái loại hơi thở mãnh liệt đó nó không thể quen thuộc hơn được, mặc dù bộ dáng thay đổi nhưng tính tình ngài vẫn giống như trước kia, nhớ lại lần đầu tiên nó gặp ngài cũng là một bộ dáng lạnh lùng vô tình như vậy.

"Vị trí." Lời của nó để khiến hắn có chút ngoài ý muốn, bởi vì nó nói không sai, trên người mình thật có một cái bớt hình đóa hoa anh túc, chuyện này trừ bà vú đã nuôi dưỡng hắn lớn lên ra thì không có ai có thể biết được hơn nữa bà vú cũng đã bị người ta hại chết.