Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 2: Ăn Trộm Đồ




"Làm sao có thể chứ? Thượng Quan công tử đừng hiểu lầm." Nàng nhíu mày, vẻ mặt ta cố ý đấy, ngươi có thể làm gì ta, mắt lạnh liếc nhìn nam nhân cặn bã trước mặt.

"Ngươi..." Mỗ nam khó thở, nhưng lại không biết phản bác bằng cách nào, đành phải trợn mắt nhìn nàng đầy tức giận.

"Đừng kích động, ngộ nhỡ bệnh tim tái phát thì không xong, nơi này không có trung tâm cấp cứu đâu, thân là người tứ đại gia tộc, lại là con trai độc nhất của Thượng Quan gia - gia tộc giàu có nhất nước Hi, không may chết đi thì chẳng phải là Thượng Quan gia đoạn tử tuyệt tôn sao? Chậc chậc,thế thì rất đáng tiếc lắm."

Vẻ mặt mỗ nữ đáng tiếc nói, còn chậc chậc lưỡi lắc đầu, liếc xéo đối phương một cái, coi như không thấy sắc mặt đã đen như đáy nồi của hắn.

"Đứng lại!"

Đang lúc nàng chuẩn bị rời đi, thì có tiếng nữ tử gọi. Nàng thu chân lại, chậm rãi xoay người, nhìn về phía cái nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt.

"Chuyện gì?" Nàng nhàn nhạt nhìn nữ nhân kia một cái, thái độ không nóng không lạnh như cũ, hỏi.

"Mới một lúc không gặp mà đã có bản lĩnh lớn như vậy rồi sao! Bản tiểu thư nói cho ngươi biết, ca ta căn bản không thích ngươi, tốt nhất ngươi nên từ bỏ cái ý niệm này, trở về chuẩn bị từ hôn đi."

"Được, tốt nhất các ngươi làm nhanh lên một chút, nếu bị ta nhanh chân đến trước, hắn có thể sẽ mất mặt đấy."

"Không thể nào, nàng đồng ý hủy hôn rồi sao? Mười mấy năm nàng khở sở đuổi theo Thượng Quan công tử, sao hôm nay lại đồng ý dễ dàng như vậy ?"

Mọi người mới vừa lấy lại tinh thần từ trong chấn kinh lại bị lời nói của nàng mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Nàng nhặt về cái mạng thật không dễ dàng, chắc không phải là bị dọa ngu rồi chứ?"

"Ta xem thấy cũng đúng, Thượng Quan công tử có gia thế như vậy lại vừa có bề ngoài tuấn tú, lịch sự, bỏ lỡ rồi biết đi đâu mà tìm ? Dựa vào địa vị và danh tiếng của phủ Hộ Quốc Tướng Quân, cho dù nàng gả đi không được sủng ái, thì bọn họ cũng không dám chân chính làm gì nàng, tương lai còn có thể ngồi lên vị trí chủ mẫu Thượng Quan gia, chuyện tốt như vậy người khác cầu còn không được."

"Hừ! Chính là ngươi đồng ý đấy nhé, đừng đến lúc đó lại không thừa nhận, ở đây có nhiều người nhìn như vậy, ngươi có muốn lấp liếm cũng không được đâu!"

Nữ nhân áo hồng nghe nàng nói như vậy cũng cảm thấy có chút khó tin, nhưng càng vui mừng hơn nữa vì rốt cuộc ca ca cũng thoát khỏi nữ nhân mặt dày đáng chết này rồi, đây vẫn luôn là việc khiến ca ca rầu rĩ không vui bấy lâu.

"Ngươi đi xuống tìm ngọc bội thay bản công tử, bây giờ ngọc bội ở đâu?" Rốt cuộc nam nhân im lặng hồi lâu cũng lên tiếng, mặt khinh thường hỏi nữ tử từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, người chọc tới hắn mà có thể toàn thân trở ra còn chưa từng xuất hiện đâu.

"Là cái này à?"

Một ngọc bội vô cùng tinh xảo đột nhiên xuất hiện trên tay cô gái, hắn nhìn ngọc bội trên tay nàng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, không biến sắc sờ vào chỗ vốn đeo ngọc bội bên hông của hắn.

Mà nơi vốn treo ngọc bội bây giờ trống trơn khiến cho hắn nhớ tới một màn trước khi nàng ngã xuống. Chẳng lẽ...

Nữ tử áo hồng bên cạnh hắn thì tức giận mắng: "Ngươi...ngươi cái đồ ăn trộm, lại dám trộm ngọc bội của ca ta, thật không biết xấu hổ!" Bởi vì nàng biết, căn bản ngọc bội của ca không có rơi mà chỉ là cố ý đùa giỡn kẻ ngốc kia. Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện ở trong tay kẻ ngốc kia. Vậy điều này nói lên cái gì?

"Người xuống nước tìm ngọc bội là ta. Tại sao đầu ngươi bị nước vào vậy ?"

Nàng quay lại đi về phía nam nhân kia, vươn tay tới trước mặt hắn đưa ngọc bội : "Đây là ngọc bội bị rơi xuống sông của công tử sao?"

Hắn chỉ khẽ gật đầu, tình huống này hắn còn có thể nói căn bản mình không có rơi ngọc bội, ngọc bội kia là nàng lấy trộm từ trên người mình sao?

"Ngươi mới bị nước vào đầu, ca, nàng dám muội, rõ ràng là nàng trộm..."