Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 131: Long phượng bảo bảo đại náo hôn lễ




Trong đại điện náo nhiệt, Dạ Khuynh Thành mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm trong đám khách khứa như đang tìm ai đó.

Sau khi khách khứa đến đông đủ, đều ngồi vào chỗ nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy người mình muốn gặp, phút chốc liền thở ra nhẹ nhàng nhưng cũng cảm thấy có chút mất mác, biểu tình trên mặt không biết là thất vọng hay là may mắn.

“À Thiên Tà, lâu lắm rồi không gặp ngươi nhỉ?”

Thiên Tà toàn thân áo bào đen xuất hiện dẫn tới không ít cái nhìn xôn xao của khách khứa trong đại điện, đối với những ánh mắt nóng bỏng hắn cũng không quan tâm, không để ý tới.

Chỉ thấy hắn rất tự nhiên đi về chỗ Nhật thần và Nguyệt thần đang đứng, đối với hoàn cảnh xung quanh chẳng quan tâm, giống như hắn không phải là chủ nhân của tòa cung điện này vậy.

“Sao các ngươi cũng đến đây?”

Đối với lời ân cần hỏi thăm của hai người hắn cũng không để ý, chỉ lạnh lùng hỏi một câu.

Tuy hắn đã mất đi thần lực, nhưng thần thái của hắn vẫn giống như trước kia, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế vương giả, căn bản là không giống như một người vừa bị mất đi vạn năm tu hành mà sa sút, ngay cả hai người Nhật thần và Nguyệt thần cũng không hề phát hiện ra.

“Nghe tiểu tử ngươi nói này, chúng ta đương nhiên là muốn nhân dịp hôn lễ này đến thăm ngươi nha, tuy bình thường ba người chúng ta không quá thân thuộc, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết có câu: đánh là tình mắng là yêu sao? Cái này đủ thuyết minh tình cảm của chúng ta rất thân thiết nha.”

Nhật thần dùng ánh mắt như nhìn người ngốc nhìn Thiên Tà, miệng lại nói ra lời khiến người ta không dám khen tặng.

“Hừ, thật không? Chỉ sợ các ngươi cũng có dụng ý khác đi, nói đi, tìm ta có chuyện gì? Nếu không nói thì ta liền đi, mặc kệ các ngươi.”

Hừ lạnh một tiếng, cái tính giản xảo của hai người này hắn cũng biết thừa rồi. Bọn hắn chính là những vị thần quản chưởng tam bảo điện nhưng lại vô cùng rảnh rỗi, hiện giờ lại mò đến nơi của hắn, muốn hắn tin tưởng hai người này chỉ là đơn thuần đến thăm thì đúng là gặp quỷ.

“Ai, chớ đi chớ đi, chúng ta nói là được, đều đã mấy ngàn năm không gặp, tiểu tử ngươi vẫn là cái đức hạnh này sao?”

Nhật thần bĩu môi nói, sau đó lấy khuỷu tay húc vào Nguyệt thần, ý bảo hắn nói tiếp.

“Là như thế này, chúng ta lần này đến đích thực là có việc muốn hỏi ngươi, về phía chủ nhân của chúng ta, ngươi có manh mối gì không?”

Nguyệt thần cũng không quanh co, thoải mái nói mục đích lần này bọn hắn đến.

“Các ngươi cũng không biết thì làm sao ta biết được?”

Thiên Tà khinh thường nhìn bọn họ một cái, giọng điệu lạnh lùng nói.

“Này, lời này là không đúng rồi, từ khi chủ nhân đến nhân giới liền cắt đứt liên hệ với chúng ta, mà ngươi không chỉ chưởng quản sinh tử luân hồi các giới, còn có thể đi lại trong nhân giới, chúng ta không hỏi ngươi thì hỏi ai đây?”

Trong ba người bọn hắn, tính tình Nhật thần là nóng nảy nhất, Thiên Tà lạnh lùng cao ngạo, Nguyệt thần lại là lịch sự nho nhã, ba vị thần ba tính cách khác nhau nhưng đều không dễ chọc.

Đặc biệt là Nhật thần và Thiên Tà, chỉ cần nói chuyện bất hòa liền vung tay đấu nhau ba ngày ba đêm, đấu đến trời đất mịt mù cũng là chuyện bình thường.

Đừng nhìn Nguyệt thần lịch sự nho nhã, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất là buồn chán, mỗi lần hai người kia đánh nhau hắn đều tỏ ra bàng quang không ngăn cản mà thản nhiên ngồi xem kịch vui.

“Ta chưởng quản sinh tử luân hồi của lục giới là không sai, ta cũng thường xuyên đi lại Nhân giới, nhưng như vậy thì sao? Chủ nhân cũng không phải là của một mình ta, dựa vào cái gì các ngươi muốn chất vấn ta? Chẳng lẽ các ngươi không thể tự mình đi tìm sao?”

Thiên Tà vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt tự nhiên, mà Nhật thần lại không được bình tĩnh như hắn, chỉ thấy hắn tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, quả đấm cũng là nắm chặt run rẩy, hai mắt như phun ra lửa giận.

“Thiên Tà! Hôm nay bản thần không so đo với ngươi, nhưng món nợ hôm nay bản thần sẽ nhớ kỹ, lần tới sẽ tìm ngươi tính sổ!”

Mắt thấy đám người ngồi kín hết chỗ trong đại điện, hắn cố gắng khống chế cảm xúc, lồng ngực cũng là phập phồng lên xuống, nhìn qua đúng là thật vất vả mới nhịn được.

“Tùy ngươi thôi.”

Trái ngược với Nhật thần đang kích động, Thiên Tà nhưng lại có vẻ bình tĩnh hơn, hai người trong lúc này liền tạo thành hai phe đối lập.

Chủ nhân trong miệng bọn họ đương nhiên là chỉ hậu nhân của Nữ Oa, hai vị thần vốn là muốn mượn lần hôn lễ này để tới hỏi thăm về tung tích của nàng, nhưng lại không nghĩ sẽ gặp tình huống như vậy, thiếu chút nữa lại đánh nhau rồi.

“Hai mươi mấy năm trước, nàng từng đầu thai làm phàm nhân ở Hi quốc, sau đó yêu một người nam nhân, từng có một đứa bé, nhưng cuối cùng lại bỏ mình, chuyện sau đó ta cũng không biết.”

Khi nói lời này, ánh mắt của hắn không khỏi nhìn về phía Dạ Khuynh Thành toàn thân hỉ phục đỏ thẫm, đáy mắt nhất thời tràn đầy ôn nhu, còn có một loại thần sắc không nhìn thấu.

Nghe hắn nói những lời này, Nhật thần vốn đang thở phì phò đầy phẫn nộ mới bình tĩnh lại, cùng Nguyệt thần liếc mắt nhìn nhau một cái, đang muốn hỏi tiếp lại phát hiện bóng dáng Thiên Tà sớm đã đi xa, bọn hắn cũng đành phải bỏ qua.

Thiên Tà đi đến bên cạnh Dạ Khuynh Thành, cũng không biết nói gì với hắn, chỉ thấy Dạ Khuynh Thành mặt không đổi sắc gật gật đầu, sau đó lại chuyên chú nhìn chằm chằm cửa, giống như đang chờ ai đó.

Lại qua một hồi lâu, khi tân khách bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn thì nữ chủ nhân cuối cùng cũng xuất hiện, trong tiếng hoan hô náo nhiệt, Tường Vi mặc giá y, trên đầu phủ khăn voan đỏ, được thị nữ đỡ từng bước tao nhã đi đến trung tâm đại điện.

Lúc đi đến bên cạnh Thiên Tà thì dừng lại, xuyên qua khăn voan nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ làm nàng thần hồn điên đảo kia, nhưng người nọ ngay cả một chút phản ứng cũng không có, ngay cả một ánh mắt cũng khinh thường bố thí cho nàng.

Lúc này nàng mới thu liễm cảm xúc, chậm rãi đi về phía trước, mãi đến khi đến bên cạnh Dạ Khuynh Thành mới dừng lại, lẳng lặng đứng ở đó, bất động thanh sắc đánh giá người trong điện.

Âm thầm quan sát một hồi lâu, nhưng vẫn chưa tìm thấy người nàng muốn tìm, khuôn mặt bị che khuất dưới khăn voan nhất thời trở nên vặn vẹo, bàn tay giấu trong tay áo cũng gắt gao nắm thành nắm đấm.

Vì sao nàng không đến? Nàng đã thấy Dạ Khuynh Thành, không có đạo lý không đến, mà mấy ngày nay nàng cũng là hạn chế tự do của Dạ Khuynh Thành và Thiên Tà, bọn hắn không có khả năng đi ra ngoài, vậy bây giờ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Đang nghĩ ngợi, quan lễ nghi tuyên bố giờ lành đã đến, tân lang tân nương bái thiên địa, sắc mặt nàng lại càng kém, không riêng gì nàng, Dạ Khuynh Thành cũng đồng dạng là vẻ mặt tối tăm, vẫn không nhúc nhích đứng yên.

“Nhất bái Thiên Địa!”

Một câu bái thiên địa, quan lễ nghi đã lặp lại hai lần nhưng hai người vẫn đứng yên không nhúc nhích, dưới tình huống mọi người chỉ trỏ, Tường Vi mới bất đắc dĩ cúi đầu bái.

Nhưng Dạ Khuynh Thành thì vẫn không hề có động tác, thẳng tắp đứng yên, đáy mắt là một mảng ý lạnh, cũng không biết lúc này hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Nhị bái Thần tôn!”

Đối với tình hình này, quan lễ nghi cũng là cực kỳ xấu hổ, bất quá đã có một người bái, như thế hắn cũng đành phải tiếp tục hô.

Tường Vi xoay người lại, đối diện với Thiên Tà làm bộ muốn bái, dù sao chỉ là một buổi hôn lễ mà thôi, thân là người của thế kỷ hai mươi mốt, cái này nàng căn bản không coi là gì, đừng nói chỉ là một cái nghi thức mà thôi, ngay cả là kết hôn rồi cũng có thể ly hôn.

Nhưng Dạ Khuynh Thành lại không nghĩ như vậy, trong mắt hắn, chỉ có một người duy nhất mà hắn nhận định là thê tử, người đó chính là Tuyết Đại, ngoại trừ Tuyết Đại, bất luận một nữ nhân nào cũng không thể lọt vào mắt hắn.

Hắn cho rằng làm như vật là phản bội Tuyết Đại, tuy là xuất phát từ tình huống bị bắt buộc nhưng hắn vẫn không muốn ủy khuất nàng, cho nên cái nghi thức này hắn sẽ không tuân thủ.

“Không được bái!”

Một âm thanh non nớt vang lên, hai tiểu oa nhi bốn, năm tuổi xuất hiện ở ngoài cửa điện, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hai tiểu oa nhi tay trong tay đi đến.

“Các vị thúc thúc bá bá, ta là Tuyết Hoàng, lần này cùng muội muội đến là muốn đưa phụ thân chúng ta về nhà, mong các thúc thúc bá bá tha lỗi, Tuyết Hoàng và muội muội sẽ vô cùng biết ơn.”

Tuyết Hoàng nắm tay Tuyết Phượng, đối với mọi người đều vái lạy, một màn bất thình lình khiến cho tất cả khách khứa đều không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

“Tiểu oa nhi, các ngươi sao lại tới đây tìm phụ thân? Chẳng lẽ phụ thân các ngươi là ở trong điện này sao?”

Hai tiểu oa nhi rất đáng yêu, bởi vậy dẫn tới không ít người chú ý, liền đêm nhân vật chính của ngày hôm nay, tân lang tân nương quẳng lên chín tầng mây.

“Đúng, không dối gạt các vị thúc thúc bá bá, phụ thân chúng ta không chỉ ở trong đại điện này, mà mọi người cũng đã đều biết hắn, nhưng hắn lại bị kẻ gian làm hại dẫn đến mất trí nhớ, đã quên đi ta cùng muội muội rồi.”

Tuyết Hoàng một bên vừa nói một bên vừa nhìn Dạ Khuynh Thành đang kinh ngạc từ lúc bọn họ vào cửa, Tuyết Phượng còn là một bộ dáng nước mắt lưng tròng, nhìn qua rất đáng thương, bởi vậy cũng chiếm được không ít đồng tình.

Tiểu nha đầu này khóc đến thật đáng thương, kẻ nào thiếu đạo đứa như vậy, lại làm hại phụ thân bọn chúng mất trí nhớ rồi hả?

Đúng vậy, ngươi nhìn hai đứa nhóc này thật đáng yêu, cũng không biết là ai ác độc như vậy, lại đi chia rẽ gia đình nhà người ta.

Mọi người ta một câu ngươi một câu chỉ trích cái người đã làm hại phụ thân hai đứa nhóc mất trí nhớ, mà kẻ đầu sỏ gây nên nhưng lại cực kỳ nhàn hạ ngồi ngay ngắn tại chủ vị, giống như không có việc gì mà uống trà trong tay, ánh mắt hữu ý mà vô ý nhìn hai tiểu hài tử kia.

“Tiểu oa nhi đừng khóc, mau nói cho bá bá biết, phụ thân các ngươi là ai, các bá bá thúc thúc nhất định sẽ giúp ngươi sửa trị kẻ ác kia, mọi người nói có đúng không?”

Một nam nhân trung niên mặt mũi hiền lành đứng dậy, vỗ ngực thề son sắt, cũng biết mượn lực lượng quần chúng để trợ phụ cho mình.

Một câu này của hắn liền khiến tân khách tới tham gia hôn lễ trong nháy mắt sôi trào, người người đều giơ quả đám lòng đầy căm phẫn, nói nhất định phải bắt được kẻ ác kia trừng trị một phen.

Tiểu nha đầu mếu máo cái miệng nhỏ, ánh mắt từ từ quét qua chỗ ngồi của tân khách, rồi dưới ánh mắt chờ mong của bọn hắn, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở vẻ mặt kích động của Dạ Khuynh Thành.

Ánh mắt các tân khách cũng nhìn theo nàng, khi ánh mắt của nàng dừng trên người Dạ Khuynh Thành, tất cả mọi người không thể tin được trừng lớn mắt, sẽ không phải là tân lang chứ?