Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 252: Lần đầu gặp mặt




Sự thật đã chứng minh, vấn đề an toàn của Hách Liên Nhụy quả thật không cần phải lo lắng.

Đi tới một không gian xa lạ khác, thân ở một địa điểm mà bé hoàn toàn chưa quen thuộc gọi là thành Thiên Ly của Nhã Diệp quốc mới chỉ có hai ngày, vậy mà tiểu nha đầu đã bẫy năm tên buôn người vào đại lao, còn thuận tiện giúp người ta bắt một tên Giang Dương Đại Đạo tiếng xấu vang xa.

Những ác nhân bị bé bẫy tống vào đại lao đều rơi không ngừng nước mắt, liên tục vẫy tay với bé nói đừng, vô cùng hối hận tại sao lúc đó bản thân lại lầm đường lạc lối, muốn làm một người xấu, ngay cả một đứa trẻ đáng yêu đơn thuần như thế cũng muốn ra tay, quả thực mất trí rồi mới muốn làm vậy.

Cho nên bọn họ vào đại lao đều tỏ vẻ hoàn toàn muốn làm người một lần nữa, ngoan ngoãn khai báo những hành vi đã phạm phải trước đây, còn khai ra hết những đồng lõa kia nữa.

Vậy nên gần đây quan phủ rất bận rộn, đám quan sai nha dịch đều chia nhau cầm địa chỉ xuất môn đi tìm những kẻ bắt cóc trẻ con trước kia.

Chẳng qua bao lâu, rất nhiều gia đình đã có thể chân chính đoàn tụ.

Chưa đến nửa tháng, an ninh trật tự vô cùng kém của thành Thiên Ly, rất nhiều hộ dân có con cháu mất tích, rốt cuộc cũng có một ngày sự âm u tăm tối bao phủ trái tim mọi người đều hoàn toàn tiêu tán.

Bầu không khí trong thành lúc này vô cùng vui sướng, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa rực rỡ.

Làm một bạn nhỏ vô cùng thiện lương có thể giúp đỡ người khác, Hách Liên Nhị cực kỳ vui vẻ, nhưng mà...

Tiểu nha đầu vô cùng ủy khuất ngồi trên ghế cầm một trái màu đỏ, vừa gặm vừa rơi nước mắt.

Bởi vì mọi người đều chợt hiểu ra một vấn đề quan trọng.

Từ khi còn nhỏ Hách Liên Nhị đã ăn mỹ thực trong phủ Tĩnh Vương, bé chưa bao giờ ăn linh tinh thứ gì cả.

Ngư Ngư thích ăn, vì nương tử bảo bối mà Hách Liên Dạ đã chuyên tâm học làm bếp.

Người đó thông minh, lại chăm chỉ, tài nấu nướng của y dung hợp với đủ loại sở trường, nói là đệ nhất thiên hạ cũng không hề khoa trương.

Hơn nữa Hách Liên Dạ có linh lực, có thể mang Ngư Ngư đi đến những nơi có mỹ thực đặc sắc, có thể nói mỹ vị khắp thiên hạ đều đã bị Ngư Ngư ăn hết rồi.

Hai tiểu gia hỏa phúc hắc nhà hắn kia đương nhiên cũng được thưởng thức ké.

Cho nên bạn nhỏ Hách Liên Nhị chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này thậm chí còn có những món không thể ăn...

Thành Thiên Ly ven biển, thứ bán nhiều nhất trong thành chính là thủy hải sản, hơn nữa tất cả hải sản đều được vớt từ biển lên chế biến tại chỗ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phải chảy nước miếng rồi.

Hách Liên Nhị vừa xuyên qua ngày đầu tiên đã kích động mà mua một chén cá viên.

Nhưng vừa cắn một cái, nước mắt tiểu nha đầu đã muốn rơi ra rồi.

Thật khó ăn mà...

Mà điều phiền toái ở đây chính là làm một kẻ phàm ăn chuyên nghiệp, bé và Ngư Ngư đều giống nhau, tuyệt đối sẽ không lãng phí bất cứ đồ ăn nào...

Tiểu nha đầu cũng hết cách, đành phải nhăn mặt như trái mướp đắng ăn hết chén cá viên kia vào bụng.

Sau đó bé lại ăn hết toàn bộ chỗ bánh bao nhân thịt bò không có tí mùi vị nào kia, một mâm bánh gạo nếp ngó sen quế hoa ngọt ngấy, không có chút mùi vị thơm ngát nào, còn có một bánh nướng nhỏ nhân thịt cua mặn đến mức có thể sánh ngang với dưa muối rồi.

Đến ngay cả một chùm nho bé mua, kích động nếm một quả cũng chua đến mức răng sắp rụng ra ngoài.

Tiểu nha đầu cứng rắn đút đầy một bụng toàn những thứ đồ khó ăn, cảm thấy một ngày trôi qua thật đáng sợ, cũng không dám mua đồ ăn nữa, thà đói bụng còn hơn.

Cũng may bé mang theo heo nhỏ xuất môn...

Qua mấy năm nay, heo nhỏ vẫn như ở thời kì "thanh xuân" trước đây, trắng nõn nà phúng phính, tác phong nóng nảy cũng vẫn không thay đổi, vẫn chỉ thích ăn những thảo dược quý hiếm.

Cho nên khi Hách Liên Nhị đi, trong bọc cũng mang theo quả trái cây đỏ cho heo nhỏ làm lương thực.

Nhìn dáng vẻ uất ức của bé, heo nhỏ cũng không nhịn được mà phóng khoáng phân một quả của mình cho bé.

Đến lúc này rốt cuộc tiểu nha đầu mới mới ăn được thứ có hương vị bình thường.

Đói quá... Tiểu nha đầu ra vẻ đáng thương khịt mũi. Thật ra đây là lần đầu tiên bé tự xuất môn, đám Ngư Ngư đều không yên lòng, mỗi lần đến giờ ăn cơm sẽ xuất hiện hỏi bé một câu xem có thể thích ứng với cuộc sống nơi đó hay không, có muốn về nhà hay không.

Nhưng tiểu nha đầu hết sức nghiêm túc muốn tìm một tướng công...

Cho nên tiểu nha đầu đều nói mọi chuyện tốt cả, không để cha mẹ phải lo lắng cho mình.

Gặm xong một quả, tiểu nha đầu lau nước mắt, đứng dậy đi hỏi đường, muốn tới chỗ có nhiều mỹ thực nhất Thiên Ly quốc.

Đi tới đi lui, đột nhiên bé ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào.

Rất nhiều rất nhiều quả táo ngon cùng xuất hiện ở một chỗ mới tạo ra nhiều mùi hương như vậy, điều này khiến ánh mắt tiểu nha đầu sáng lên, nện bước chân ngắn ngủn lập tức thay đổi phương hướng.

Đi theo mùi hương này, Hách Liên Nhị đi đến một tòa nhà ở giữa một con hẻm yên tĩnh, hiện giờ đã là thời gian cơm tối, vậy mà trong nhà này lại không có bất cứ ngọn đèn nào.

Thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà, tiểu nha đầu nhìn qua đầu tường một lúc lâu, đến nửa bóng dáng cũng không có, lại nhìn vào trong viện bày ra hơn hai mươi giỏ làm bằng trúc, bên trong giỏ đều tản ra mùi táo dụ hoặc lòng người.

Muốn ăn quá....

Tiểu nha đầu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn mà thèm thuồng, nhưng làm một bảo bối được cưng chiều, bé không muốn đi trộm đồ người khác, nên đành phải đứng ở ngoài cửa chờ người nhà này trở về.

Mà lần đợi này lại đợi đến tận đêm.

Bạn nhỏ còn nhỏ như vậy không thể thức đêm, tiểu nha đầu ngáp liên tục, bàn tay nhỏ bé càng không ngừng xoa hai tròng mắt.

Nhưng tòa nhà sau lưng vẫn yên tĩnh, người bên trong cũng không biết đã đi đâu.

Hết cách rồi, tiểu nha đầu đành phải leo tường qua, mở một giỏ trúc ra, lấy một phần táo trong một giỏ trúc chuyển qua giỏ khác, nhìn không gian có vẻ cũng đã ổn mới bò vào trong giỏ nằm xuống.

Hương táo nồng đậm lập tức bao quanh lấy bé, cảm giác này thật hạnh phúc làm sao.

Mặc dù chỉ có thể nhìn có thể ngửi mà không thể ăn, nhưng tiểu nha đầu vẫn cảm thấy bản thân có thể ngủ ngon giấc rồi.

Trước khi ngủ, tiểu nha đầu sờ cái bụng dẹt lép của mình, vô cùng uất ức mà nghĩ.

Đói quá...

Hách Liên Nhị không biết khi bé vừa ngủ không bao lâu thì người trong nhà trở về.

Nhìn những người này có vẻ không mấy giống người có xuất thân thường dân, mỗi người đều mặc cẩm bào màu trắng giống nhau, chỉ ở ống tay áo và vạt áo có thêu ẩn một hồ nước màu xanh, đơn giản mà tinh tế.

Có lẽ khi ra ngoài làm việc không thuận lợi, sắc mặt đám người này xem ra không được tốt.

Nhưng vì không muốn để hàng xóm chú ý, dường như bọn họ không mở miệng nói chuyện, chẳng qua chỉ ra dấu tay cho nhau, sau đó đều tự mặc vải bố lên người, che khuất toàn bộ quần áo bọn họ đang mặc trên người, sau đó tự động phân mỗi người một giỏ trúc, im lặng vác lên đi ra khỏi cửa.

Còn Hách Liên Nhị nằm trong giỏ trúc kia cũng bị mang đi như vậy.

Tiểu nha đầu không biết những điều này, đang say giấc nồng, gặm sườn xào chua ngọt thơm ngon... cùng với gà quay, chân giò kho tàu bì giòn cùng với sữa tươi và khoai sọ.

Kẻ phàm ăn trong mơ chắc sẽ không xuất hiện gì khác ngoài đồ ăn... ừ.

Ngược lại heo nhỏ đã sớm cảnh giác, nhưng nó biết rõ bản lĩnh của tiểu chủ nhân của mình, nó cũng không coi trọng máy, trở mình, cẩn thận giấu móng vuốt heo đi, sau đó mới tiếp tục ngủ.

Tiểu chủ nhân đói quá rồi, nửa đêm rất dễ gặm nó nha...

Heo nhỏ cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Đám người kia có khinh công cực cao, tuy đi đường suốt đêm nhưng bước chân vẫn rất vững vàng mau lẹ.

Hách Liên Nhị ngủ trong giỏ trúc không cảm thấy xóc nảy chút nào, một lay động rất nhẹ vẫn cảm giác như đang nằm trong nôi, tiểu nha đầu ngủ cực kỳ ngon, cả đoạn đường không tỉnh lại lần nào.

Cho nên khi đám người kia trở về địa bàn của mình, mở giỏ trúc chuẩn bị mang phân chia táo ra cho nhà bếp ở phía sau…

Đứa bé ngủ trong giỏ táo này khiến bọn họ sợ ngây người.

Đứa bé này ở đâu ra vậy?

Đứa bé kia ngủ rất ngon, bàn tay bé nhỏ trắng như tuyết ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm đè trên mấy quả táo, hình thánh cái bánh bao nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan xinh đẹp đáng yêu đó.

Cái miệng nhỏ nhắn ra vẻ đáng thương mà chẹp chẹp, hàng lông mi thật dài còn đọng nước mắt, cũng không biết uất ức vì điều gì, khiến người nhìn cảm thấy vô cùng chua xót.

Địa thế nơi này cực cao, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với dưới huyện thị, đứa bé kia cảm thấy hơi lạnh liền nhăn khuôn mặt nhỏ lại, rụt cái chân ngắn cuốn thành một vòng tròn nhỏ.

Lúc này mọi người mới kịp phục hồi lại tinh thần, đứng để đứa trẻ này bị đông lạnh nha.

Tề thúc quản lý mọi chuyện ở đây lập tức ngồi xổm xuống giỏ trúc kia, tận lực bày ra vẻ mặt vô cùng hòa ái cẩn thận đánh thức nàng dậy, "Bé con à, bé con à?"

Nơi này đã rất lâu không có trẻ con xuất hiện, mọi người đều không biết phải dỗ trẻ con thế nào.

Nhất là đứa trẻ với dáng vẻ còn yếu ớt mềm mại trước mặt, lại không biết lạc cha mẹ thế nào, đột nhiên đi tới nơi xa lạ này, nhất định sẽ sợ hãi phải không?

Những người khác cũng lo lắng sẽ dọa sợ Hách Liên Nhị, tận lực xoa mặt, muốn nặn ra một nụ cười thân thiện nhất.

Nhưng tiểu nha đầu bị đánh thức rồi, nhút nhát mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn những người xung quanh, vành mắt vẫn ửng hồng, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Đói quá..." Tiểu nha đầu đau lòng sờ cái bụng dẹp lép của mình.

Cả đám người sợ tới mức tay chân luống cuống, "Đừng khóc, đừng khóc, chúng ta dẫn con đi ăn gì nha."

Động tác cũng nhanh nhạy vội vàng lấy một quả táo vọt ra phía sau rửa sạch, rồi quay lại đưa cho bé ăn.

Hai bàn tay nhỏ bé bưng lấy quả táo cuối cùng có thể ăn, tiểu nha đầu gặm một miếng thật lớn, hương vị ngọt ngào khiến bé vui vẻ híp mắt lại, trong nháy mắt nước mắt đã ngừng rơi, để lộ một nụ cười điềm đạm đáng yêu, "Tạ ơn các thúc thúc!"

Bộ dáng khôn ngoan đáng yêu, thật sự khiến ai cũng yêu thích, cả đám người đều cười rộ lên.

Đáng tiếc môn chủ không thích nữ đệ tử, nếu không trong môn phái thu mấy tiểu sư muội đáng yêu như vậy thì tốt biết bao.

Gặm quả táo, tiểu nha đầu lại ngửi thấy có mùi thơm.

Đây là nơi nào vậy? Thật sự có đồ ăn ngon nha!

Tiểu nha đầu leo từ trong giỏ trúc ra, cầm quả táo vừa gặm vừa đi theo hướng mùi thơm tỏa ra.

Tuổi bé còn quá nhỏ, nhìn bộ dạng lại có vẻ ngoan ngoãn không tâm cơ, cho nên mặc dù trong môn phái có không ít lệnh cấm, nhưng ai cũng không phòng bị một đứa trẻ như vậy, cũng không có người ngăn cản bé.

Huống chi bé cũng không phải đến nơi cơ mật trọng địa gì, chỉ đi tới phòng bếp mà thôi.

Trong phòng bếp có một người, bộ quần áo mặc trên người cũng là bộ cẩm bào màu trắng thêu ẩn văn hồ nước đang quay lưng về phía bọn họ đứng cạnh bếp lò, không biết đang chưng hấp cái gì.

Loại mùi thịt hòa lẫn với mùi gạo này còn có hương vị thơm ngát dụ hoặc khó nói thành lời.

Tiểu nha đầu thật sự quá đói rồi, cho nên cũng không để ý tới, heo nhỏ vốn đang lười biếng nằm thành ổ trong lòng bé nhìn thấy bé đi tới gần bóng lưng người nọ thì bỗng quơ hai trảo, bất thình lình chui ra trong ngực bé, xem ra thậm chí có thể nói là rất kích động.