Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 162: Bắt nạt người khác thì không thể nương tay




Lúc này tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đúng vậy, cho dù Ôn Ngôn có lợi hại thì cũng mới chỉ sống hơn 200 năm, trên mảnh đại lục này vẫn còn rất nhiều môn phái lâu đời, dòng lịch sử được ghi chép lại phải nhiều hơn không biết bao nhiêu lần so với trí nhớ của một mình Ôn Ngôn.

“Từ cách đây hơn 200 năm, các vị tổ sư của môn phái đã phát hiện ra tòa thạch thất này, nhưng....”

Ông già áo đen vẫn đắc ý, trong giọng nói hiện giờ cũng mang theo một chút sợ hãi, “Đó là thời đại cường đại nhất của môn phái chúng ta, theo như lịch sử ghi chép lại, thì lúc ấy chí ít có đến mười vị tổ sư, trình độ võ công cao hơn ta bây giờ, thế nhưng... tổng cộng có 18 vị tổ sư đã vào tòa thạch thất này, sau đó... đến cả hài cốt cũng không còn.”

Sau đó, nhân khí của môn phái bị tổn thương nghiêm trọng, mặc dù nhớ tới trong tòa thạch thất này cất giấu rất nhiều những món bảo bối tuyệt thế, nhưng cho dù năm đó đã tập hợp một đội hình còn lợi hại hùng mạnh hơn thế nữa cũng không ai dám vào thử, chỉ có thể mang theo niềm tiếc nuối xuống mồ.

Cho nên lần này Hạ Lan Đồ tìm tới cửa, ông già áo đen không nói hai lời đồng ý ngay lập tức.

Ai cũng biết Hách Liên Dạ vô cùng mạnh, hơn nữa điểm lợi hại nhất của y không phải là võ công mà chính là trí thông minh, nếu như trên đời này có người nào thật sự có thể rời khỏi tòa thạch thất này mà còn sống thì kẻ đó cũng chỉ có thể là y.

Ông già áo đen đã tính toán vô cùng cẩn thận, muốn dùng Ngư Ngư để bức ép Hách Liên Dạ phải mở đường, giúp lão bài trừ tất cả những cạm bẫy, đợi đến khi nhìn thấy được bảo bối trong thạch thất thì Hách Liên Dạ hẳn cũng bị trọng thương rồi, không có bất cứ điều gì uy hiếp được lão cả.

Sắc mặt Hách Liên Dạ vẫn không thay đổi, “Đến xương cốt cũng không còn?”

“Năm đó phải chờ đến hơn nửa năm nhưng cũng không thấy các vị tổ sư trở về, có người... đốt Thiên Sát hương ở cửa động, nếu trong động có thi cốt thì khi gặp phải Thiên Sát hương đáng lẽ ra phải có mùi gay mũi, nhưng đốt Thiên Sát hương liên tục ba ngày, thế nhưng trong thạch thất lại không có bất kì phản ứng nào cả.”

Mười tám vị tổ sư này như thế biến mất hoàn toàn.

Ngư Ngư và Hách Liên Dạ cùng liếc mắt nhìn đối phương, thật sự không còn xương cốt, hay là xuyên không đến nơi nào khác?

Bọn họ đoán rằng thạch thất kia cách bọn họ chưa đầy một thước, nhưng cũng trở nên nguy hiểm hơn, giống như cái hồ ở Vệ quốc, không nên tùy tiện tiến lại gần.

Bọn họ đã ăn cơm trưa xong, Ngư Ngư đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ rửa tay, “Chúng ta trở về đi.”

Sau lưng không có người trả lời, thật ra đáp án của những người khác không quan trọng, tất cả mọi người đều cẩn thận không nhìn Hách Liên Dạ, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng đứng, chờ phản ứng của y.

“Đi xem đi.” Hách Liên Dạ hời hợt đáp.

“Nhưng mà...”

“Đi xem thử.” Hiếm khi Hách Liên Dạ không nghe theo lời Ngư Ngư, chỉ ngắt lời nàng, lặp lại lời nói một lần nữa.

Ngư Ngư hết cách, đành phải hạ quyết tâm, đi tới phía sau núi của phủ Hạ Lan Đồ, nếu như Hách Liên Dạ đã muốn vào thạch thất này thì nàng chỉ có thể hạ độc cho y chóng mặt rồi kéo ra thôi.

Hành trình kế tiếp cũng rất thuận lợi, những người ở trên núi khác đã bị sư đệ đuổi về, chẳng qua hiện tại hắn và nam tử áo trắng cũng không tiện đi lại, Tiết Hữu đành xung phong nhận việc, ở lại chăm sóc bọn họ.

Một đêm trước vương phủ của Thành vương Hạ Lan Đồ...

“Nhị gia,“ Tiết Hữu dè dặt mở miệng, “Tĩnh Vương sắp sửa đến phân đà rồi, không cần thông báo với sư phụ sao?”

Trên núi, Tiết Hữu chỉ là một kẻ tầm thường, không biết lời thề độc năm đó của Ôn Ngôn, chẳng qua cảm thấy vị trí của phân đà là một trong những bí mật lớn của môn phái, không thể để người ngoài xâm phạm được.

Thật ra hắn đã sớm muốn nói ra những lời này rồi, nhưng hắn sợ sư đệ mắng cho nên vẫn luôn im lặng không dám mở miệng.

Tâm trạng của sư đệ hiện giờ vô cùng phức tạp liếc nhìn hắn một cái, vẫn nên tìm một câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi này đi, “Sư phụ biết Tĩnh Vương muốn tới, nhưng người đã bị Tĩnh Vương đả thương rồi.”

Vẻ mặt của Tiết Hữu hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, hoàn toàn không kịp phản ứng trước đáp án của sư đệ.

Sư đệ thở dài, “Ngươi không nghe lầm đâu, sư phụ cũng phải bại trong tay y rồi.”

Dù sao đây vẫn là cách diễn đạt nhẹ nhàng nhất rồi, tình huống thật sự phải là... sư phụ bị Hách Liên Dạ “giết chết” rồi.

Thật ra cũng không phải do võ công của Hách Liên Dạ cao cường hơn sư phụ, mà là con người y quá thông minh...

Sức mạnh cộng với trí thông minh như vậy, quả thật trên đời này chẳng có kẻ nào có thể là đối thủ của y được.

Đúng rồi, y còn có một Vương phi vô lương hỗ trợ nữa, hai vợ chồng bịp bợm này cùng liên thủ thì sức mạnh sẽ vô cùng to lớn.

Sư đệ càng nghĩ càng thấy nhức đầu, nhắc nhở Tiết Hữu, “Cho nên ta vẫn luôn muốn các ngươi cách xa Hách Liên Dạ ra, không ngờ các ngươi còn chủ động đưa người tới cửa.”

Tiết Hữu hoàn toàn không nghe thấy những câu dặn dò này của hắn, nhưng không nghe thấy cũng không sao.

Tiết Hữu hiện giờ hoàn toàn loạn rồi, nhưng tâm tư của mỗi người đều khác nhau, sang đến sáng ngày hôm sau cũng phải đứng dậy, ăn sáng sau đó tiếp tục gấp rút lên đường.

Đến tối ngày hôm sau rốt cuộc đoàn người cũng đã tới ngọn núi phía sau phủ Thành Vương Tề Hưng quốc, được tận mắt nhìn thấy thạch thất trong truyền thuyết.

Ngoài dự đoán, thạch thất này trông qua không có điểm nào đặc biệt, so với những địa phương thần bí khác thì có vẻ như nó đơn sơ hơn rất nhiều.

Thật ra cái gọi là cửa vào kia cũng chỉ là một cái hố nằm trong thửa ruộng trồng rất nhiều loại thảo dược có hiệu quả cao, từ bên cạnh hố nhìn xuống dưới là một mảng tối đen sì, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Trở về đi.” Trong tay Ngư Ngư thủ sẵn một cây châm độc, đề phòng Hách Liên Dạ thật sự muốn xuống dưới, bất kì lúc nào nàng cũng có thể hạ độc y được.

Hách Liên Dạ còn chưa nói dứt lời, heo nhỏ trong lòng không an phận bắt đầu giãy giụa.

Nơi này gieo trồng thuốc tiên, thật ra ngay từ khi gần tới giữa núi thì heo nhỏ đã có ý nghĩ muốn nhảy xuống rồi.

Nhưng nam tử áo trắng lại đột nhiên bị nội thương nghiêm trọng, phải để Ngư Ngư chữa khỏi cho hắn cần phải sử dụng rất nhiều loại dược thảo này nọ mới có thể cứu sống tính mạng của hắn, mà số dược thảo còn lại cũng không còn nhiều, không thể để cho heo nhỏ ăn bậy được.

Cho nên Hách Liên Dạ vẫn luôn cầm nó theo, không cho nó chạy loạn.

Heo nhỏ vốn cũng dễ dàng tiếp nhận sự thật, nhưng bây giờ lại bỗng nhiên kích động hẳn lên, mấy cái chi nhỏ nhắn quẫy đạp loạn xạ, thậm chí không còn kiêng kị gì “tạo hình” hiện giờ nữa, chiếc nón rộng vành trên đầu bị nhàu nát cũng không để ý tới.

Trước đây, cho dù đối mặt với Liên Tâm thảo thì nhóc con này cũng không phản ứng dữ dội đến vậy.

Nơi này rốt cuộc trồng cái gì? Hay là trong cái hố của thạch thất này có cái gì đó?

Mấy cái chi ngắn ngủn giãy đạp đến mệt rồi, heo nhỏ đành phải thay đổi phương án tác chiến khác, bắt đầu dùng đầu mõm cọ cọ vào tay Hách Liên Dạ, tiếp tục cọ, tiếp tục cọ...

Hách Liên Dạ nhìn thấy bộ dạng kiên quyết này của nó, đột nhiên nhớ tới một việc, “Tại sao nó không coi ngươi thành chủ nhân của nó?”

Câu hỏi này của y chính là đang hỏi sư đệ.

Náo loạn thì có náo loạn, nhưng thật ra heo nhỏ lại rất biết che chở cho chủ nhân, có người ức hiếp Ngư Ngư một cái là nó sẽ lập tức tiến tới báo thù cho Ngư Ngư, nhưng đối với cựu chủ nhân sư đệ kia thì dường như nó đã không còn nhớ được hắn là ai nữa rồi.

Sư đệ bị hỏi bỗng nhiên sửng sốt, sau đó thật thà thừa nhận, “Ta không được các loài động vật nhỏ yêu thích.”

“Nhưng ngươi đã nuôi nó được mấy ngày, nhóc con này hiểu tính người, đáng lí nó không thể không nhớ.”

Dường như Hách Liên Dạ đoán được điều gì đó, trực tiếp hỏi trọng điểm, “Loại trái cây màu đỏ mà ngươi cho nó ăn là từ nơi nào? Loại quả này ta chưa được thấy có gieo trồng trong rừng rậm ở môn phái của các ngươi.”