Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 143: Vương gia sắp bị bỏ? (2)




Thật ra Hách Liên Dạ hoàn toàn không nhìn bọn họ, nơi có Ngư Ngư đương nhiên y chỉ để ý tới Ngư Ngư.

Chỉ có thể nói, sức uy hiếp của biến thái chính là cường đại như vậy...

Tiểu Trần Tử cũng chú ý tới ánh mắt của Ngư Ngư, cho nên khẽ giương tay, "Lui xuống hết đi."

"Tạ ơn Thái tử điện hạ!" Một đám Thái y quả thật cảm động đến rơi nước mắt, chạy nhanh ra khỏi phòng, cho dù là lão thái y râu bạc dầy một bó, bước đi cũng vô cùng mạnh mẽ.

Ngư Ngư xem mà than thở, lập tức phát hiện một chỗ "dùng tốt" nữa của Hách Liên Dạ, "Thì ra Vương gia còn có công hiệu thanh trường*! Vậy sau này xếp hàng mua đồ ăn, rốt cuộc không cần lo xếp hàng đến lượt mình thì hết đồ!" (* thanh là thanh lọc, dọn sạch; trường là trận, cuộc, bãi => ý là ở đâu có HLD thì ở đó một mảnh yên tĩnh ý, dọa người ta chạy hết sạch)

Nàng chân thành tán thưởng, "Vương gia thật sự có rất nhiều công năng đấy!"

Hách Liên Dạ cười lên, "Thật sự lợi hại như vậy?"

"Thật!" Ngư Ngư hết sức thành khẩn gật đầu.

Hiếm khi nghe thấy Ngư Ngư khen y, yêu nghiệt nào đó lại u uẩn thở dài, "Nếu quả thật có thể như thế, bổn vương chỉ muốn đuổi hết những người tồn tại trong lòng tiểu nha đầu mình thích đi, để trong lòng nàng chỉ có một mình ta, tựa như trong lòng ta đều chỉ có mình nàng!"

Người nào đó dường như hoàn toàn không bị lời nói của Ôn Ngôn trước đó làm ảnh hưởng, còn không ngại buồn nôn, bình tĩnh nắm lấy cơ hội thổ lộ.

Lại nói tiếp, sau khi Ôn Ngôn rời đi, bọn họ liền gấp rút lên đường, không biết y sẽ cho đáp án gì với lời nói kia của Ôn Ngôn.

Nhưng, hiện tại hiển nhiên không phải là lúc tán gẫu những chuyện này.

Cho nên Ngư Ngư rất chân thành kéo tay hắn, "Vương gia ngài thực sự quá lo lắng rồi, địa vị của ngài ở trong lòng tôi, tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai! Bởi vì người khác chỉ là một người, còn ngài có thêm cái bụng thịt, thể tích không giống với người ta!"

Nói xong, vẫy vẫy tay với Hà Túc, rất có phong phạm thầy thuốc dặn dò, "Mang Tiểu Dạ tỷ tỷ trở về an thai đi, tối nay tôi sẽ ở lại trong cung không thể đi về, không thể tiễn các ngươi."

Sau đó bình tĩnh đá yêu nghiệt nào đó có "thể tích khác người" ra cửa, xoay người đi vô.

Lần đầu tiên Hà Túc nhớ ca ca Hà Nghiêm của hắn đến vậy.

Ca... Vì sao ca vẫn chưa trở lại, đệ không muốn chơi đùa cùng Vương phi! Đệ thà bị Lãnh Mộc mỗi ngày đều xông về phía đệ "A" một tiếng!

Hà Túc ở ngoài cửa âm thầm gạt lệ, Ngư Ngư trong cửa lại có tâm trạng hết sức tốt, bởi vì nàng nghĩ ra giải dược cứu chữa Hoàng hậu.

Vô lương có trợ giúp kích thích linh cảm, ừm.

Còn Hách Liên Dạ thì bật cười một trận, cũng thật sự không kiên quyết ở lại, chỉ mở cửa ra, nói với Ngư Ngư đợi lát nữa y sẽ mang đồ ăn khuya tới đây, sau đó thì rời đi.

Mẫu thân của Hách Liên Dạ uất ức mà chết ở trong hậu cung, đây là bóng mờ lúc nhỏ trong trí nhớ của y, cho nên y không thích hoàng cung, đặc biệt là hậu cung, có thể không đến sẽ không bao giờ đến.

Thật ra Ngư Ngư cũng biết điểm này, nên mới cứng rắn đuổi y đi.

Nàng đã bận rộn thì nửa câu cũng không có, Tiểu Trần Tử cũng không giúp được một tay, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

Thật ra trong Thái Y Viện nhiều người như vậy, bọn họ không thể giúp Hoàng hậu giải độc, thế nhưng giúp Ngư Ngư làm việc thì tuyệt đối có thể đảm nhiệm được, cũng không đến mức khiến Ngư Ngư bận bịu liên tục.

Phương thuốc thuốc giải tuyệt đối không có vấn đề, phối đủ sắc xong thuốc lại đưa đến chỗ Hoàng hậu thì biến thành kịch độc có thể lấy mạng người, trong thời gian này người phụ trách đều là tâm phúc của Hoàng hậu, thế nhưng rất dễ nhận thấy, trong những người này có người phản bội.

Dõi mắt nhìn cả hoàng cung, hiện tại hắn có thể tín nhiệm tuyệt đối lại chỉ còn mỗi mình Ngư Ngư - người hắn mới quen biết trong thời gian ngắn nhất, còn là vị hôn thê của đối thủ lớn nhất trong đời hắn.

Tiểu Trần Tử cười khổ một tiếng, cảm thấy mình thật đáng thương.

Công việc trong tay Ngư Ngư vừa vặn chấm dứt, lúc thu ngân châm, chợt nghe thấy Thái tử này cười khổ một tiếng.

Cho nên nàng lập tức nhíu mày lại, cực kỳ lo lắng hỏi, "Chưa ăn đúng không?"

"... Ăn rồi." Trong góc, lập tức có một giọng nói nghẹn ngào đáp trả.

Là của Hà Túc đáng thương.

Vương gia lo lắng Vương phi đói bụng, sớm đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya, để cho hắn đưa tới đây, chỉ là Vương gia cũng đặc biệt dặn dò, đừng quấy rầy Vương phi làm việc, trước khi Vương phi nói chuyện thì hắn không được mở miệng nói lung tung.

Việc này ngược lại không có gì to tát cả, thế nhưng Hà Túc ngồi đợi ở chỗ này, bỗng nhiên hiểu ra một chân tướng khiến người ta không muốn sống.

Vừa nghĩ tới tâm phúc của Phong Ngự Vũ thì lệ rơi đầy mặt, nghe nói Tiểu Trần Tử vẫn luôn vui vẻ đến động kinh chính là Thái tử đương triều - Hách Liên Thần, cái người mà lạnh đến mức không giống người thường, toàn thân tản ra khí tức người lạ chớ lại gần.

Cuộc sống này rất tra tấn người rồi!

Cho nên cuối cùng chờ đến khi Ngư Ngư mở miệng, Hà Túc mang giỏ thức ăn qua nhét vào trong tay Ngư Ngư, rơi lệ chạy đi.

Làm một đứa bé ngoan ngoãn hiền lành, mặc dù Ngư Ngư không biết Hà Túc đang rơi lệ chuyện gì, nhưng cũng rất bằng lòng rèn luyện một chút cho trái tim của tâm phúc Hách Liên Dạ trở nên khoẻ mạnh.

Vậy nên nàng gọi Hà Túc lại, hiền lành chỉ bảo hắn, "Lần sau lúc rơi lệ, có thể vừa gạt lệ vừa chạy tiểu nội bát*, như vậy càng có cảm giác hình ảnh đấy."
(* là cách hơi giống kiểu con gái chạy á, 2 đầu gối chụng vô 2 chân tách ra; như hình ở bên dưới ý)

Hà Túc: "..." Huhu ...

Ngư Ngư rất bình tĩnh ôm giỏ thức ăn xoay người lại, nói với Tiểu Trần Tử, "Độc đã được giải hết, yên tâm đi, sáng mai bà ấy sẽ tỉnh lại."

Lần này Tiểu Trần Tử hoàn toàn yên tâm, nhưng trong lòng rất kích động, rõ ràng bình thường động kinh co rút đã quen, giờ chỉ có thể vỗ vai Ngư Ngư mấy cái, cuối cùng nghẹn ra một câu, "Cảm ơn!"

Ngư Ngư rất không quen với bộ dáng này của hắn, cho nên khuyên hắn, "Đừng bày ra vẻ mặt đau khổ nữa, khiến người ta nhìn vào còn tưởng rằng tôi cướp đồ ăn của anh đấy."

"..." Tiểu Trần Tử khinh bỉ nhìn nàng, "Nhìn điểm tiền đồ này của cô nè, nói cái gì cũng đều nghĩ đến đồ ăn, cô nhìn thiếu gia ta xem, cho tới bây giờ đều là... Đây là món gì?"

"Bánh xoài." Ngư Ngư không hề để ý tới khuôn mặt "Ta muốn ăn ta muốn ăn" của Tiểu Trần Tử, cứ thế cắt một phần nhỏ nếm ăn.

Ừm... Vỏ ngoài cực kỳ mềm, mùi sữa thơm nồng, bơ sữa đánh nhuyễn, cắn một miếng mềm nhẵn mịn màng, cộng với vị ngọt của xoài, hoàn mỹ!

Hách Liên Dạ quả thật cường đại, nàng chỉ mới miêu tả ra thứ kia có hình dạng trông như thế nào, có mùi vị gì, có thể dùng nguyên liệu gì, vậy mà y cũng có thể làm ra được.

Ăn hết một phần nhỏ, Ngư Ngư vô tội chớp chớp mắt, "Vừa rồi anh luôn nói, không thể lúc nào cũng nghĩ tới ăn, cho nên tôi cảm thấy tôi không thể cho anh nếm thử, nếu không sẽ phá hoại khí chất của anh."

Tiểu Trần Tử vốn nôn nóng nhìn chằm chằm vào món điểm tâm ngọt chưa từng thấy qua, nghe vậy có chút nổi nóng mà nhíu mày, "Tiểu quỷ nước, đừng có lúc nào cũng đâm vào vết sẹo của ta."

Hắn thở dài, "Nếu thật sự dễ bị phá hoại như vậy cũng tốt, cô biết rõ, đời này chuyện ta phiền não nhất, chính là ta làm cái gì, cũng đều đẹp trai như vậy."

"Có đúng vậy không?"

"Đúng vậy đấy." Tiểu Trần Tử cực kì ưu sầu.

"À..." Ngư Ngư thành thật gật đầu, "Vậy tôi cũng không cho anh ăn."

"Cô... tiểu quỷ nước, cô chờ đấy."

Bị Ngư Ngư lăn qua lăn lại, Tiểu Trần Tử hoàn toàn ném chuyện phiền lòng qua một bên, gấp rút chạy tới Ngự thiện phòng đánh cướp, sau đó khiêng một đống lớn đồ ăn trở về, chuẩn bị làm thịt nướng ăn.

Đây là cung Trường Ninh nơi Hoàng hậu ở, nhưng Hoàng hậu trúng độc, nội gián nhất định là người bên cạnh bà, cho nên Tiểu Trần Tử đã sớm giao mọi người cho Hình bộ kiểm tra, hiện tại trong cung Trường Ninh không có người ngoài, vừa vặn thuận tiện cho chứng động kinh của hắn.

Ý tứ của người sành ăn chính là bất kể trước đó có cảm xúc gì, sau khi ăn vào, cả người sẽ trở nên ôn hoà nhã nhặn...

Cho nên Tiểu Trần Tử cũng không ghi hận "thù" Ngư Ngư không chịu cho hắn ăn, nhìn chung quanh một chút nói, "Tiểu quỷ nước, sao Hách Liên Dạ không tới tìm cô?"

"Đã đến rồi, "Ngược lại Ngư Ngư rất hiểu tâm tư Hách Liên Dạ, "Y không can thiệp chuyện tôi kết bạn."

Đoán chừng là thấy nàng và Tiểu Trần Tử đang cướp đồ ăn cho nên đã trở về.

Tiểu Trần Tử do dự một chút, "Tiểu quỷ nước, nếu không phải ngày đó Hách Liên Dạ phát hiện ta ở đó, cô sẽ nói cho y biết chúng ta quen biết nhau sao?"

"Trong thời gian ngắn thì không, dù sao người bình thường rất khó lý giải hai người sành ăn vì một cái đùi gà mà sinh ra tình hữu nghị."

Nhưng Hách Liên Dạ không phải người bình thường, Vương gia y là biến thái.

Tiểu Trần Tử vì ba chữ "tình hữu nghị" mà vô cùng xúc động, lúc đang định nói chút gì đó, Ngư Ngư cũng rất chân thành mà nhìn hắn, "Đương nhiên, nếu ngày đó anh cướp được đùi gà, tôi sẽ không làm bằng hữu với anh."

Lúc nàng nói lời này, hai người đang tranh đoạt con tôm nướng cuối cùng.

Ánh mắt Tiểu Trần Tử dao động giữa con tôm nướng và Ngư Ngư trong chốc lát, vẻ mặt vật lộn, "Ngày mai ta sẽ trả lại cho cô một sọt."

Ngư Ngư quyết định còn nhanh hơn cả hắn, hết sức bình tĩnh buông tay ra, "Anh cướp thắng, tôi không làm bằng hữu với anh nữa."

"Cho nên hai con tôm còn dư lại không có phần của anh." Nói xong, hết sức bình tĩnh lấy hai con tôm nướng đã lấy trộm trước đó ra bắt đầu ăn.

... Giận!

Kinh nghiệm máu và nước mắt không biết bao nhiêu lần nói cho Tiểu Trần Tử biết, tranh đồ ăn với Ngư Ngư sẽ không có kết cục tốt.

Cho nên vừa rồi Tiểu Trần Tử còn bày ra vẻ mặt "Ta liều mạng với cô", bỗng nhiên đổi lại thành vẻ mặt cảm khái.

Đáng tiếc lúc này, Ngư Ngư không cho hắn có cơ hội động kinh.

"Tôi cho anh biết một chuyện, thật ra tôi không phải là Trình Ti Nghiên." Ngư Ngư vô cùng bình tĩnh mở miệng.

Tiểu Trần Tử tỏ vẻ đã hiểu, "Ngươi là Trình Tư Ngật?" (tư ngật có nghĩa là nghĩ đến ăn)

Ngư Ngư: "..."

Rối rắm cắn con tôm nướng một miếng, Ngư Ngư thay đổi cách nói, "Ý của tôi là, giống như mấy người nói là mượn xác hoàn hồn á."

"..." Khuôn mặt Tiểu Trần Tử ngừng ở trên nét mặt "Thiếu gia ta vì sao luôn ngọc thụ lâm phong như vậy", nhưng lại vì bàng hoàng khiếp sợ mà run rẩy chỉ vào Ngư Ngư, thoạt nhìn có chút đặc sắc.

Cái từ xuyên không này, đối với người xưa mà nói thật sự có chút vô lý, cho nên Ngư Ngư ăn hai ba miếng giải quyết tôm nướng trong tay, qua loa giải thích mình không phải là người ở đây, chỉ chiếm cứ thân thể Trình Ti Nghiên thôi.

Lần này ngay cả tay cũng không run rẩy nữa, Tiểu Trần Tử hoàn toàn hóa đá rồi.

Muốn gọi một người sành ăn hoàn hồn, cách hiệu quả nhất chính là cướp đồ ăn của hắn...

Cho nên Ngư Ngư nhàn nhã duỗi tay về phía hộp cơm, "Thật ra tôi còn giấu một xiên cánh gà nướng."

"... Nói như vậy, ta không cần áy náy vì ta giấu năm xiên thịt dê rồi," Quả nhiên, Tiểu Trần Tử lập tức hoàn hồn, "Vừa rồi thấy ngươi giấu hai con tôm nướng, ta đã không có ý lấy ra."

Sau đó cảm khái nói, "Thì ra cô đúng là tiểu quỷ nước."

Năng lực tiếp nhận của Tiểu Trần Tử cũng coi như kiên cường, không bị Ngư Ngư hù ngã.

Ngư Ngư nghĩ nghĩ, đành phải nói cho hắn biết, "Nhưng ta giấu mười xiên đấy."

"..." Lúc này Tiểu Trần Tử thật sự phát hỏa, "Giấu mười xiên???"

Cướp đồ ăn hắn có thể nhẫn, lãng phí thực vật tuyệt đối không thể bỏ qua!

Ngư Ngư rất bình tĩnh, "Hộp thức ăn của tôi có thể giữ ấm."

"Giữ ấm? Hách Liên Dạ kiếm ở chỗ nào, ta cũng đi tìm một cái!"

Sự thật chứng minh, muốn tìm một chủ đề cho hai người sành ăn trò chuyện nghiêm túc, rất khó khăn...

Hai người vừa nói vừa ăn, nói một hồi, Ngư Ngư giải thích rõ lai lịch của mình, cũng nói sơ lược lại lời của Ôn Ngôn nói cho nàng biết tối nay.

"... Cô muốn về nhà?" Tiểu Trần Tử không khỏi sửng sốt, hơn nữa còn khiếp sợ trong lòng, thậm chí so với biết Ngư Ngư vốn không phải là người nơi này càng khiếp sợ hơn.

Hắn không ngốc, đương nhiên biết tối nay Ngư Ngư đột nhiên nói thẳng thân phận của mình cho hắn biết, là vì người hắn từng nói chính là Ôn Ngôn kia, nàng muốn tìm người nghĩ kế cho nàng, hoặc đơn thuần là muốn tìm người tâm sự.

Nhưng cho dù là mục đích gì, dường như đều chứng minh, nàng động tâm với lời đề nghị của Ôn Ngôn, "Cô... Cô cam lòng bỏ lại Hách Liên Dạ, từ nay về sau sẽ không gặp lại đệ ấy nữa?"

Người ngoài cuộc thì sáng suốt, hắn vẫn cảm thấy, thật ra tiểu quỷ nước này đã động tâm với Hách Liên Dạ rồi.

Ngư Ngư không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ nói cho hắn biệt, "Tôi nhớ nhà."

Cho nên nàng thật sự luyến tiếc Hách Liên Dạ, nhưng nàng cũng rất nhớ nhà, chỉ là không nghĩ ra một biện pháp xử lý hai bên, nên mới phiền não?

Đáp án này khiến Tiểu Trần Tử không biết nên yên tâm hay nên cảm thấy buồn phiền.

Ngư Ngư cũng biết, không dễ dàng gì nghĩ ra biện pháp, nàng cũng chỉ muốn tìm người trò chuyện thôi.

Cho nên ăn xong đồ ăn, tán gẫu cùng Tiểu Trần Tử một hồi, Ngư Ngư trở về phòng đi ngủ.

Mặc dù đã giải được độc cho Hoàng hậu nhưng sợ tình huống của bà có biến hóa, nên tối nay Ngư Ngư vẫn phải ở lại trong cung, để có thể quan sát bất cứ lúc nào.

Ngư Ngư là một đại phu tốt xứng với chức vụ, cách nửa canh giờ sẽ tỉnh dậy một lần, đi kiểm tra mạch đập của Hoàng hậu, cho nên cả đêm đều không thể ngủ ngon.

Trong lúc nửa ngủ nửa thức, dường như nàng nghe thấy có người nói với mình.

Người kia nói... "Tiểu quỷ nước, cô... ở lại đây đi, dù sao cô vẫn luôn ở lại bên cạnh Thập Nhất, ta cũng không muốn sau này không được nhìn thấy cô."

Sáng ngày thứ hai, Ngư Ngư ôm chăn ngồi ở trên giường suy nghĩ cả buổi, cũng không biết tối hôm qua rốt cuộc là mình nằm mộng hay là Thái tử thật sự nói câu như vậy.

Lại nói, Hách Liên Dạ đứng hàng thứ mười một, lúc Tiểu Trần Tử dùng thân phận Thái tử xuất hiện đúng là gọi y như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, dường như cũng chỉ gọi một lần. Còn nàng thì không mấy quen thuộc với thứ bậc, nếu như nằm mơ, hình như sẽ không mơ về xưng hô này.

Cho nên...

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Trần Tử ở bên ngoài nôn nóng gọi nàng, "Tiểu quỷ nước tiểu quỷ nước!"

Lúc trời vừa sáng, Hoàng hậu đã tỉnh lại, Ngư Ngư xác định tình huống của bà ta sẽ không xuất hiện bất thường.

Nếu vậy thì hình như trong cung không còn chuyện gì khẩn cấp nữa.

Cho nên Ngư Ngư vẫn tưởng rằng Tiểu Trần Tử lại giở chứng động kinh, thong thả ung dung sửa sang lại quần áo, "Sao thế?"

"Cô mau ra đây!" Tiểu Trần Tử không thể vào phòng Ngư Ngư, gấp đến độ xoay vòng vòng, "Có người..."

Âm thanh của hắn ngừng một chút, rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra, "Thập Nhất đến rồi, ta không thể trì hoãn thêm nữa, phải đi tảo truyền rồi, để cho đệ ấy nói với cô vậy."

Nói xong, vội vội vàng vàng rời đi.

Thật sự đã xảy ra chuyện?

Ngư Ngư sửng sốt, lập tức nhảy dựng lên, xông tới kéo cửa ra.

Đúng lúc Hách Liên Dạ cũng vừa đi đến cửa phòng, trong tay cầm thứ gì đó giống tờ cáo thị, nhìn tờ cáo thị, xem ra là vừa mới kéo xuống từ chỗ nào xuống, bởi vì tương hồ ở mặt sau vẫn chưa khô.

Cực kỳ khiến Ngư Ngư ngoài ý muốn chính là, giấy trắng mực đen trên tờ cáo thị này rõ ràng là viết tên nàng.