Chuyển ngữ ♥ Trang Trang
Beta ♥ Nhã Vy
Cẩn vương phủ, Phượng Lâm Ca ở trong thư phòng.
“Aiz…” Thanh Trúc nhìn Phượng Lâm Ca ngồi ở bàn đọc sách, đã thở dài N lần, lại nói, Vương gia nhà gã cứ giữ nguyên một tư thế như vậy, cầm quyển sách nhìn hơn một canh giờ rồi. Nhưng mà một tờ trong sách đều không có lật qua…
Nhìn trên mặt treo vẻ tươi cười, “Nhập thần” mà “Đọc sách” của Phượng Lâm Ca, Thanh Trúc lại thở dài lần nữa: “Aiz…” Vương gia nhà bọn họ trúng tà rồi …
“Cốc cốc cốc …” Có tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó chợt nghe thấy tiếng nói mềm mại ngoài cửa: “Vương gia, nô tài đem súp đến cho ngài rồi …”
Phượng Lâm Ca bỗng nhúc nhích, phục hồi lại tinh thần.
Thanh Trúc không đợi Phượng Lâm Ca ra hiệu đã đi ra mở cửa, đưa tay nhận lấy bát súp trong tay nha hoàn kia, quay người trở về phòng. Gã lấy ra một cây ngân chân, cắm vào trong súp.
Phượng Lâm Ca nhìn vào động tác của Thanh Trúc, trong lòng thầm than một tiếng “vẽ vời cho thêm chuyện ra …”
Một lúc sau, Thanh Trúc xác định trong bát súp không có độc mới đưa cho Phượng Lâm Ca, nói: “Vương gia, nhân lúc còn nóng ngài uống đi …”
“À, được.” Phượng Lâm Ca đặt quyển sách trên tay xuống, nhận lấy chén súp, nhẹ nhàng thổi thổi mấy cái, sau đó lại buông xuống rồi tiếp tục xuất thần …
“Vương gia…” Thanh Trúc bất đắc dĩ gọi một tiếng.
“Ừ?”
“Nếu vương gia không uống mau, bát súp sẽ nguội lạnh mất …”
“À…” Phượng Lâm Ca lại bê chén súp lên, uống một hơi cạn sạch, nói: “Được rồi.”
Thanh Trúc lắc đầu, cầm lấy cái chén không, mở cửa phòng đưa cho nha hoàn đang chờ tại cửa. Vừa đi vào đã thấy Phượng Lâm Ca trải tờ giấy Tuyên Thành lên bàn.
Thanh Trúc đi nhanh tới, mài mực cho Phượng Lâm Ca.
Phượng Lâm Ca cầm bút lông chấm vào mực nước, nhưng bút giơ lên cả buổi cũng không rơi xuống một chữ …
“Vương gia …” Thanh Trúc nhịn không được lại kêu một tiếng.
“Ừ?” Phượng Lâm Ca nghiêng đầu, nhìn biểu lộ muốn nói lại thôi của Thanh Trúc, hỏi: “Ngươi có chuyện muốn nói?”
“Chuyện này…” Thanh Trúc khẽ cắn môi, bất cứ giá nào cùng phải nói: “Vương gia, ngài thật sự ưa thích vị Trác cô nương kia thì cứ đề nghị Thụy vương gia thả nàng ra, thu về …”
“Ngươi nói cái gì?” Phượng Lâm Ca kinh ngạc hỏi.
Thanh Trúc chép miệng, đánh bạo nói: “Ngài xem ngài bây giờ, ý như… mất hồn vậy …”
“Im ngay!” Phượng Lâm Ca cắt đứt lời nói của Thanh Trúc, quát một tiếng, mặt lạnh lùng nói: “Không cho phép nói bậy!”
“Nô tài nào có nói bậy! Ngài rõ ràng …Rõ ràng …” Thanh Trúc không phục, nhưng thấy Phượng Lâm Ca tức giận, bây giờ sắc mặt thật sự vô cùng lúng túng, cũng không dám nói nữa.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng …Vương gia …” Thanh Trúc đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Phượng Lâm Ca, lần thứ n + n thở dài: “Aiz…” Gã lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Phượng Lâm Ca để cây bút trong tay xuống, ngồi trên ghế đến xuất thần, hắn bị Thanh Trúc nói cho dao động rồi, vốn dĩ mình đối với Trác cô nương có cảm giác hơi khác thường, phải chăng là thích? Hóa ra thích một người có cảm giác như vậy …
Sau một hồi lâu, Phượng Lâm Ca lại cầm bút lần nữa, viết xuống hai hàng chữ trên mặt giấy: “’Căn chi mậu giả kỳ thực toại, cao chi ốc giả kỳ quang diệp.” Đây chính là hai câu nói lúc mới quen Trác Diệp, nàng dùng để giải thích tên của chính mình.
Lại qua sau nửa ngày, khóe miệng Phượng Lâm Ca lại nở một nụ cười khổ, ưa thích thì sao chứ? Người con gái thông minh, tốt đẹp như vậy, hắn sao có thể nhẫn tâm hủy hoại tuổi già của nàng …
Gần đây tính hắn lạnh nhạt, chưa từng có biểu hiện như bây giờ, căm hận chính thân thể tàn phế của mình …. Căm hận người nào đó muốn hủy diệt hắn …