Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki
Beta ♥ Nhã Vy
Trác Diệp chú ý tới trên tay Lâm thái phó còn cầm một cây thước, cái thước kia vừa dày lại vừa dài, vẽ vô cùng khoa trương, trong lòng lập tức sáng tỏ, lão sư cổ đại giáo dục để tử đa số dùng cách xử phạt về thân thể, chắc hẳn “Bánh Bao Nhỏ” ăn không ít đau vì cây thước này!
“Bướng bỉnh tinh nghịch là thiên tính của trẻ nhỏ, nhưng tiểu thế tử lần này không tôn trọng thầy, nói đùa như vậy, thật có chút quá mức, cần phải nên trừng phạt.” Trác Diệp nói.
“Bánh Bao Nhỏ” nghe vậy liền cắn môi, nước mắt trong mắt lập tức muốn vỡ đê…
Trác Diệp bỗng nhiên nói: “Nhưng hai mươi trượng này, làm gì có đứa trẻ nào chịu nổi? Biết là Vương gia muốn nghiêm trị tiểu thế tử, cho nên hạ lệnh này, không biết còn tưởng rằng Thái phó so đo cùng một đứa trẻ, buộc Vương gia đánh tiểu thế tử hai mươi trượng ấy chứ! Vương gia chỉ có một đứa bé, vạn nhất xảy ra cái gì thì không lường được hậu quả, lão Thái phó, cho dù Vương gia không nói gì, trong lòng của ngài thể an tâm không?”
“Chuyện này…” Râu ria Lâm Thế Uyên run lên, bị Trác Diệp ngoài mềm trong lại cứng rắn nói, khiến nội tâm lão run lên. Đúng vậy! Nếu tiểu thế tử xảy ra chuyện gì, lão nào còn mặt mũi gặp Thụy Vương gia? Gặp Thái hậu? Thụy Vương gia chỉ sợ là về sau cũng không bỏ qua cho lão…
Nhưng Phượng Huyễn, đứa trẻ này khiễn lão đau đầu không thôi. Cứ như vậy mà tha cho nó, về sau nó còn không lật trời lên luôn sao?!
Thấy biểu tình Lâm Thế Uyên trên mặt biến hóa bất định, trong lòng Trác Diệp thầm nghĩ, rất tốt, chỉ cần ông sợ sẽ không sao! Sau lại nhìn Phượng Lâm Sách, tiếp tục nói: “Vương gia, xin nể mặt Vương phi đã qua đời, phạt nhẹ tiểu thế tử, cũng miễn cho Thái phó đại nhân một lòng một dạ dạy bảo tiểu thế tử bị người đời hiểu lầm là lòng dạ hẹp hòi, không tuân theo nguyên tắc làm thầy.”
Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp, mấp máy môi không nói gì, trong mắt xuất hiện lên một tia nhàn nhạt khiến người khác khó nhìn ra cảm xúc của hắn…
“Theo như cô nói, nên phạt nhẹ như thế nào đây?” Mắt Phượng Lâm Duệ lộ ra vẻ tán thưởng, hứng thú mà nói tiếp.
“Bẩm Hoàng thượng, theo lời người nói… dân nữ đưa ra ý kiến, nên để tiểu thế tử tự bế môn trong ba ngày, nhằm để tự khiển trách, thế nào ạ?” Thái độ Trác Diệp khiêm tốn, tận lực nói. Kỳ thật nàng chỉ là một nữ tử bình dân, tuyệt không nên ở đây nói chuyện lỗ mãng, nhưng vì cứu “Bánh Bao Nhỏ”, nàng cũng bất chấp.
“Tam đệ, Lâm ái khanh, hai người cảm thấy như thế nào?” Phượng Lâm Duệ ngồi ngay ngắn ở đó, khí thế hỏi, trong đôi mắt lại lóe lên mỉm cười.
“Thần đệ nghe Hoàng thượng!” Phượng Lâm Sách đáp nhàn nhạt.
“Phạt nhẹ như thế, sợ không đủ để răn đe mà? Tâm tư Tiểu thế tử không nằm trong bài học, lên lớp thường xuyên trốn học, đánh nhau, khó có thể quản giáo, còn thường xuyên ẩu đả với đứa nhỏ nhà Liên Gia! Lão thần thật sự là…Ai…”
“Phạt nặng không thành, phạt nhẹ không đủ, vậy phải làm như thế nào cho phải?” Phượng Lâm Duệ cố ý trầm ngâm một phen, lại nhìn về phía Trác Diệp, ho một tiếng, mây trôi nước chảy nói: “Khụ! Cho cô thêm một cơ hội. Đưa ra biện pháp thật tốt, nếu không được thì cô chịu 20 trượng kia thay Huyễn Nhi vậy…”
Trác Diệp nghe thấy thế thì suýt chút nữa ngã nhào! Bi kịch rồi! Cứu “Bánh Bao Nhỏ” không thành, còn thay thế mình vào…
Trác Diệp đương nhiên nghe ra là Phượng Lâm Duệ cố ý chỉnh nàng đấy! Trong lòng nổi cáu. Má nó! Nàng thiệt thòi ban ngày không được ngắm cảnh phồn vinh đường phố, còn tưởng gặp được một Hoàng đế là Thánh chủ minh quân, thì ra cũng là đồ không tốt. Ngay cả một con tôm nhỏ là nàng hắn cũng cảm thấy thú vị sao? Choáng thật, có phải hắn làm Hoàng đế quá rỗi rãi nhàm chán rồi không hả?”