Trác Diệp thở dài bất đắc dĩ, lấy kẹo cao su trong tay áo ra, nói: “Ở đâu ra cái gì ăn ngon đâu, chẳng qua là một loại thuốc gia truyền thôi. Gần đây thân thể ta có chút mệt mỏi, ăn hai viên để điều tiết một chút.” Nói xong mở cái nút ra để “Bánh bao nhỏ” xem qua.
“Bánh bao nhỏ” ngó vào trong hộp xem xét, thấy bên trong hộp là những hạt màu xanh lá (vị quả táo) rất giống với thuốc, nhưng hộp này lại rất đẹp. “Bánh bao nhỏ” đưa tay sờ sờ cái hộp kỳ lạ, con mắt xoay chuyển nhúc nhích, nói: “Gần đây thân thể bản thế tử cũng có chút mệt mỏi, ‘Tiểu Diệp tử’ cũng cho bản thế tử ăn hai viên thuốc này đi!”
“Thuốc này trẻ con không ăn được!” “Bánh bao nhỏ” tuổi mụ là năm tuổi, nhưng thực chất mới là đứa bé bốn tuổi. Một đứa bé ăn kẹo cao su quá nguy hiểm, chẳng may mắc vào cổ họng thì biết làm thế nào!
“Không cho cháu ăn cũng được. Vậy cô cho bản thế tử cái hộp này!” “Bánh bao nhỏ” nói điều kiện với Trác Diệp.
Tiểu tử thối này như thế nào sẽ khó vậy? “Không được, thuốc này nếu đổi sang hộp khác sẽ mất tác dụng đấy!” Trác Diệp từ chối. Loại đồ vật của hiện đại không thể để bé mang đi khắp nơi rêu rao được.
“U oa… ‘Tiểu Diệp tử’ không thương Huyễn Nhi….” Cái miệng nhỏ nhắn của “Bánh bao nhỏ” phát ra thanh âm lên án nức nở, nghẹn ngào.
Khóe miệng Trác Diệp co rút, tiểu tử bại hoại này lại bắt đầu rồi…
“Ta lấy thứ khác ăn ngon mà cháu chưa ăn bao giờ cho cháu nhé. Nhưng cháu phải cam đoan không được nói với bất cứ ai.”
“Bánh bao nhỏ” nghe vậy không “khóc” nữa, liếc qua Trác Diệp nói: “Còn phải xem có hợp khẩu vị của cháu không đã…”
Trác Diệp phiền muộn, rõ ràng nàng không có cách với hai người họ mà…
Đứng dậy bỏ kẹo cao su vào bên trong túi du lịch, tay lại ở trong túi lặng lẽ xé túi chocolate Đức Phù, lấy một cái ra, bóc vỏ plastic đưa đến mồm “Bánh bao nhỏ”, nói: “Há mồm.”
“Bánh bao nhỏ” nhìn đồ đen sì trong tay Trác Diệp, không khỏi nhíu mày, do dự một lát mới cẩn thận lấy thử từng li từng tí, ngậm đồ kỳ quái trong miệng…
“Thế nào?” Trác Diệp nhìn con mắt “Bánh bao nhỏ” càng ngày càng sáng cười hỏi.
“Huyễn Nhi còn muốn….” “Bánh bao nhỏ” nuốt mất chocolate trong miệng, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm cái miệng, hai mắt nhìn Trác Diệp phát ra ánh sao. Bé chưa từng ăn “điểm tâm” kỳ quái như vậy, ngon như vậy.
“Thứ này không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ sinh con sâu trong bụng đấy….” Trác Diệp nói dối không chớp mắt, lại nói, nàng cũng chỉ có một túi chocolate, mình còn chưa nỡ ăn, làm sao có thể ăn một mạch hết… Con sâu tham ăn…!
Trong lòng “Bánh bao nhỏ” có chút nghi ngờ nhưng cũng không dám lấy bụng nhỏ của mình ra nói đùa, nuốt một ngụm nước bọt. Như để chuyển lực chú ý, “Bánh bao nhỏ” nói: “‘Tiểu Diệp tử’ chúng ta đi chơi diều đi!” Nói xong, đưa con diều trong tay cho Trác Diệp như hiến vật quý.
Trác Diệp lấy con diều kia nhìn nhìn, sau đó mặt lập tức đen lại, trầm giọng hỏi: “Cái này là ai làm cho cháu?”
“Bánh bao nhỏ” thấy sắc mặt Trác Diệp không tốt, ngoan ngoãn nói: “Là Liên Tiêu làm, không đẹp sao?”
Lại là Liên Tiêu! Ấn tượng của Trác Diệp đối với Liên Tiêu quả thực là hỏng bét rồi. Hắn lại có thể vẽ trên diều của trẻ con loại hình mỹ nhân hở ngực này.
“Cháu lại đi Liên gia rồi hả?”
“Không… Ta ở bên ngoài đợi huynh ấy….” “Bánh bao nhỏ” tủi thân giải thích.
“Cái diều này không được. Lần khác ‘Tiểu Diệp tử’ làm cho cháu cái diều khác, được không?”
“Nhưng mà… Con diều này không đẹp sao? Huyễn Nhi rất thích mặt hình mỹ nhân này….” “Bánh bao nhỏ” có chút không nỡ nói.
Tiểu sắc con…! “Nếu cháu không sợ phụ vương cháu mắng chửi thì cứ cầm cái này ra ngoài chơi.” Trác Diệp tức giận mà không có lời để nói.
“Vậy… Được rồi….” “Bánh bao nhỏ” nghe thấy nhắc đến phụ vương lập tức thỏa hiệp. Sau đó lại không cam lòng, lầu bầu một câu: “Hôm nay không chơi được hả? Thật mất mặt…”
Trác Diệp cũng không muốn luôn ngồi trong phủ buồn bực, muốn đi tìm Phượng Lâm Ca đánh cờ, lại sợ quá nhiều lần rồi, tiêu hao thể lực của hắn…
Nghĩ một chút, Trác Diệp nói với “Bánh bao nhỏ”: “Ta mang cháu xuất phủ đi chơi được không?”
“Bánh bao nhỏ” nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời: “Oa oa!” Tuy bình thường bé cũng có cơ hội đi chơi bên ngoài nhưng đều là lén lút, hoặc là cúp học, hoặc là tranh thủ trên đường về phủ. Không được quang minh chính đại, sảng khoái mà chơi đùa như hôm nay…
PS: Chương này hơi dài. Từ nay về sau nhân vật nên xuất hiện sẽ xuất hiện liên tục…