“Phụt…” Trác Diệp nghe vậy liền phun luôn cháo trong miệng ra…
Xảo Linh vội tiến lên một bước, đưa tay nhẹ vỗ vào sau lưng Trác Diệp: “Cô nương, cô không sao chứ?”
Trác Diệp khoát tay, để đũa xuống, nâng chén trà nhấp một ngụm, sau đó nói với Xảo Linh: “Ta ăn no rồi, dọn đi thôi.” Bị Phượng Lâm Sách kích thích, hết khẩu vị luôn rồi.
Xảo Linh thầm than một tiếng, không nói gì thêm, bắt đầu thu dọn chén đũa trên bàn.
Trác Diệp này càng không hiểu nổi, từ khi tới kinh thành, sao Phượng Lâm Sách ngày một khác vậy? Khiến trong lòng nàng sợ hãi vô cùng, vẫn nên rời khỏi đây sớm thì tốt hơn…
“Bây giờ Vương Gia đang ở trong phủ sao?” Trác Diệp mở miệng gọi Xảo Linh đang buốn bê bát đũa ra ngoài.
“Vâng, vừa rồi Tùng Mặc đến đưa canh giải rượu đã nói Vương Gia ở trong thư phòng.” Xảo Linh dừng chân trả lời. Tùng Mặc là thư đồng của Phượng Lâm Sách.
“Ồ.” Trác Diệp đứng dậy đi ra ngoài.
“Cô nương…” Xảo Linh khó hiểu nhìn Trác Diệp, không biết mình có nên theo sau không.
Trác Diệp quay đầu nói: “Ta đi tìm Vương gia, cô thu dọn giúp ta, không cần đi theo.” Nói xong liền biến mất như gió.
Xảo Linh nghe vậy thì nháy mắt mấy cái, không phải cô nương đi tìm vương gia tính sổ đó chứ? Nhưng hình như… Vương gia còn chưa làm gì mà…
Ngoài thư phòng của Phượng Lâm Sách, Trác Diệp đụng phải Tùng Mặc đang muốn đi đổi nước trà liền nói với hắn: “Phiền Tiểu ca giúp ta thông báo một tiếng, nói Trác Diệp có việc cầu kiến Vương gia.”
Tùng Mặc vội hành lễ nói: “Tiểu thư xin đừng làm nô tài tổn thọ, gọi tiểu nhân là Tùng Mặc được rồi.” Dừng một lát lại nói: “Xin cô nương chờ cho một chốc, nô tài đi thong báo.” Nói xong thì xoay người vào phòng.
Thân phận của Trác Diệp trong phủ đặc thù, Phượng Lâm Sách tuy không công khai giới thiệu nhưng mọi người đều nhìn ra được hắn đối với nàng rất đặc biệt, trong phủ từ trên xuống dưới đều suy đoán Trác Diệp có khả năng là nữ chủ nhân tương lai của Vương phủ rồi, đương nhiên không ai dám lạnh nhạt với nàng.
Không bao lâu sau, Tùng Mặc đi ra mở cửa, cười nói với Trác Diệp: “Trác tiểu thư, Vương gia mời cô vào.”
Trác Diệp nhẹ gật đầu với cậu ta, cất bước vào thư phòng.
Tùng Mặc cũng không cùng đi vào mà đóng cửa đứng trông coi bên ngoài.
Phượng Lâm Sách nghe tiếng bước chân liền thả văn kiện và bút lông trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Trác diệp, nhàn nhạt hỏi: “Tìm ta có việc?” Thấy tinh thần của nàng dường như không tệ lắm, Phượng Lâm Sách cũng hiếm khi nở nụ cười.
“Vương Gia, ngài đồng ý với ta rồi, định lúc nào thì thực hiện vậy?” Trác Diệp cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.
Phượng Lâm Sách nhíu mày ngưng thần như suy tư, sau đó nói: “Ta có đồng ý sao?”
“Vương gia, không phải ngài muốn quỵt nợ đó chứ?” Trác Diệp cao giọng. Tuy nàng không nhớ sau khi say xảy ra chuyện gì nhưng trước đó đều nhớ hết đấy nhé!
Phượng Lâm Sách nhướn mày, không mặn không nhạt nói: “Thì sao?”
Trong lòng Trác Diệp thoáng cái liền phừng lên một ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Huynh đường đường là một đại nam nhân, còn là một Vương gia tôn quý! Sao có thể nói không giữ lời?!”
Phượng Lâm Sách dựa trên ghế, nhìn Trác Diệp nói: “Ta nhớ tối qua ta có nói, nàng có thể không tin.”
P/S: Chương này sẽ có người đọc không hiểu, Mỗ tác giả xin giải thích một chút, câu nói sau cùng của Mỗ vương gia trong chương này chính là ở chương 63, Trác Diệp trước lúc uống rượu hỏi mỗ Vương Gia có thật hay không, mỗ vương gia lúc đó nói: “Nàng có thể không tin.” Lúc đó hắn đào hố cho nàng nhảy, ý là hắn đã nói rõ cho nàng biết, lúc đó lời hắn nói căn bản không phải thật, nàng không tin cũng được, nói cách khác, cho dù nàng có uông hay không thì hắn cũng sẽ không làm…