Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 61: Nước mắt đầm đìa




“Nô tì tham kiến vương gia” Xảo Linh, Hương Tuệ hành lễ với Phượng Lâm Sách.

“Ừ.” Phượng Lâm Sách gật đầu lên tiếng nhìn ‘Bánh Bao Nhỏ’, nhàn nhạt hỏi “Ăn no rồi hả?”

“Phụ vương đã trở lại, Huyễn nhi ăn no rồi.” ‘Bánh Bao Nhỏ’ dáng vẻ lộn xộn gật đầu nhỏ nói.

Phượng Lâm Sách nghe vậy ngẩng đầu nhìn Hương Tuệ nói “Mang tiểu thế tử trở về nghỉ ngơi.”

“Vâng, vương gia.” Hương Tuệ tiến lên ôm lấy ‘Bánh Bao Nhỏ’

‘Bánh Bao Nhỏ’ lén nhìn Phượng Lâm Sách rồi lại nhìn về phía Trác Diệp, cuối cùng rất phối hợp mà tựa đầu vào trong ngực Hương Tuệ.

Trong lòng “Bánh Bao Nhỏ” có phần không muốn xa Trác Diệp nhưng cũng không dám cãi lời phụ vương mình, chỉ có thể giả vờ độ lượng mà nói “Được rồi, con tặng ‘Tiểu Diệp Tử’ cho phụ vương một chốc, coi như là cho phụ vương và ‘Tiểu Diệp Tử’ cơ hội tóm lấy.” Tuy bé không biết “tóm lấy” là cái gì nhưng bé thường thấy Liên Tiêu nói vậy khi thấy mỗ nữ nào đó.

Vừa nghĩ tới Liên Tiêu, hôm nay bé vẫn chưa đi tìm Liên Tiêu đâu đó…

Đợi Hương Tuệ ôm ‘Bánh Bao Nhỏ’ ra ngoài rồi, Phượng Lâm Sách lại phân phó Xảo Linh: “Đi lấy một bình Thanh Cúc Nhưỡng đến đây.”

Xảo Linh hơi kinh ngạc, sửng sốt một chút, nhưng lại khôi phục bình thường rất nhanh, vội vàng nói “Vâng, nô tỳ đi làm ngay.”

Thanh Cúc Nhưỡng? Rượu sao? Trác Diệp suy nghĩ, trong lòng không nhịn được hô lên một tiếng: “Không phải chứ! Đại Ca! Huynh nói huynh đã ăn xong rồi thì tranh thủ thời gian rút lui mới đúng chứ, sao ăn xong rồi lại còn hào hứng ăn nữa vậy?!”

Xảo Linh cầm rượu vad hai cái ly tiến vào, rót cho Phượng Lâm Sách một ly, lại muốn rót ly khác.

“Ta không uống rượu, không cần rót.” Trác Diệp vội vàng ngăn cản động tác của Xảo Linh.

“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Phượng Lâm Sách cũng mở miệng nói với Xảo Linh.

“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Xảo Linh hé miệng tủm tỉm cười, xoay người đi xuống.

Phượng Lâm Sách cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình hết chén này đến chén khác, chén trống không lại được đổ đầy.

Trác Diệp nhìn động tác thuần thục của Phượng Lâm Sách, cảm thấy lệ rơi đầy mặt

“Cái này cho nàng.” Phượng Lâm Sách nói.

Bây giờ nàng quả thật muốn lay mạnh hắn mà gào lên: ‘Đại ca à, huynh nói thử xem, Huynh có thể bình thường một chút không? Huynh cứ vậy làm ta sợ đó!’

“Cùng ta uống rượu.” Phượng Lâm Sách không cho từ chối tay cầm bình rượu đổ lên chén rượu trước mặt Trác Diệp.

“Vương gia… Ta, ta không uống rượu…” Khoé miệng Trác Diệp vặn vẹo cố nặn ra một nụ cười, muốn cho Phượng Lâm Sách thấy biểu hiện đầu hàng bằng khuôn mặt tươi cười, nhưng nụ cười của nàng nhìn còn khó coi hơn cả khóc…

Phượng Lâm Sách nhướn mi nhìn Trác Diệp, lạnh nhạt mở miệng: “Nàng sợ ta?”

Trác Diệp vô thức lắc đầu, lập tức kịp phản ứng, trong lòng cười khổ một tiếng: “Đúng là ta sợ huynh! Ta sợ huynh vẫn không được sao…?”

“Hôm nay nàng đi tìm Lâm ca đánh cờ sao?” Phượng Lâm Sách đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Trác Diệp chớp chớp đôi mắt, Vương gia, tính tư duy lại bắt đầu lên rồi hả?

“Nàng rất thích đánh cờ?” Phượng lâm sách hỏi tiếp.

“Đúng vậy.” Trác Diệp gật đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chợt lóe lên ánh hào quang hưng phấn, cũng không thoát được cặp mắt của Phượng Lâm Sách.

“Ván cờ kia kết thúc như thế nào?” Phượng Lâm Sách lại tiếp tục hỏi.

“À… Thua một nửa…”

“Chỉ thua một nửa?” Phượng Lâm Sách có hơi kinh ngạc, trầm mặc một lát sau, hắn lại nhìn Trác Diệp, bỗng nhiên như có suy tư, khóe môi khẽ cong lên, tiếp tục hỏi: “Muốn thắng sao?”

“Cũng… Cũng tạm…” Trác Diệp cẩn thận nói.

Nàng vốn muốn gật đầu nói “Muốn”, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại tạm thời bị sửa lại, bởi vì trong lòng nàng bỗng nhiên cảm nhận được một dự cảm không tốt, sao lại cảm thấy Phượng Lâm Sách hình như đang bày sẵn bẫy chờ nàng chui vào vậy đó…