Trác Diệp ăn xong bữa tối ở Cẩn Vương phủ rồi mới trở về, vừa mới vào phòng liền nhìn thấy một nha hoàn áo xanh bước chân lo lắng qua lại trong phòng nhỏ.
Trác Diệp nhận ra nha hoàn này, là nha hoàn hầu hạ “Bánh Bao Nhỏ”, nhưng tên gọi là gì thì Trác Diệp không biết. “Bánh Bao Nhỏ” mấy ngày nay đến tìm nàng, bình thường là đi vào Phong Lâm Uyển xong liền đuổi người hầu của bé ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?” Trác Diệp mở miệng hỏi, trong lòng cũng ý thức được gì đó.
“Nô tài Hương Tuệ bái kiến Trác tiểu thư.” Mặc dù trên mặt nha hoàn này mang theo vẻ nóng vội nhưng lễ tiết vẫn chu toàn, hành lễ xong vội vàng nói: “Tiểu thư, cô trở về rồi, Tiểu thế tử từ thư viện trở về tới Phong Lâm Uyển tìm cô, biết cô đi ra ngoài liền chờ cô cả một buổi chiều, cơm tối cũng chưa ăn, cũng không cho người gọi, bây giờ đang ngủ trong phòng cô rồi…”
Hạ nhân trong Thụy Vương phủ gọi Trác Diệp cô nương có, gọi Trác diệp tiểu thư cũng có, ngoại trừ Xảo Linh và Mộc quản gia, hạ nhân trước mặt nàng đều tự xưng là nô tài, Trác Diệp mặc dù không thích như vậy nhưng chỉ cần bình thường người bên cạnh không cả ngày tiểu thư, nô tài thì Trác Diệp cũng chẳng muốn đi nhắc từng người bọn họ thay đổi cách xưng hô. Một là cảm thấy phiền toái, hai là sợ lời nói của mình trong mắt người khác lại quá khác thường.
Trác Diệp nghe xong lời Hương Tuệ nói liền vội vàng chạy vào phòng ngủ của mình.
Trong phòng ngủ, “Bánh Bao Nhỏ” nhếch cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cau mày ngủ trên giường Trác Diệp, cánh mũi nhỏ ngẫu nhiên khịt hai cái, dường như ngủ không được an ổn, Trác Diệp thấy bé như bị người vứt bỏ, trong lòng cực kỳ áy náy.
“Huyễn Nhi, Huyễn Nhi….” Giọng nói Trác Diệp mềm mỏng gọi “Bánh Bao Nhỏ”, cũng thò tay nhẹ nhàng lay thân thể nhỏ bé của bé.
“Đã nói đừng có ồn ào bản thế tử, ngươi nghe không hiểu sao? Lại ồn ào, ta lấy gậy đánh ngươi đó.” “Bánh Bao Nhỏ” mắt còn chưa mở ra mà tiếng quát tháo đã nói ra khỏi miệng, chậc chậc, cái âm điệu kia, giọng nói kia, đúng là có vài phần uy nghiêm.
“Huyễn Nhi, là ta nè.” Trác Diệp có chút dở khóc dở cười mà nói.
“Bánh Bao Nhỏ” duỗi cái tay béo mập ra dụi dụi mắt, đến khi thấy rõ trước mặt là Trác Diệp, cái miệng nhỏ nhắn lập tức trề xuống, vừa uất ức, vừa tức giận mà lên án nói: “’Tiểu Diệp Tử nói chuyện không giữ lời gì hết trơn. Đã nói hôm nay làm cái băng phấn ngọt cho ta ăn nữa mà lại chạy đi tìm Thất hoàng thúc, để cho bản thế tử chờ cả ngày.” Kỳ thật khi bé biết “Tiểu Diệp Tử” đến chỗ Thất hoàng thúc, bé cũng rất muốn đi nhưng lại sợ phụ vương biết được sẽ trách mắng bé, suy nghĩ hồi lâu, bé quyết định ở lại Phong Lâm Uyển chờ.
“Thực xin lỗi, là tại ta không tốt, về sau nhất định sẽ không quên giao hẹn với Huyễn Nhi, Huyễn Nhi tha thứ cho ‘Tiểu Diệp Tử’ được không?” Trác Diệp áy náy nói.
“Hừ.” “Bánh Bao Nhỏ” rất không nể tình mà quay mặt sang một bên õng ẹo, không để ý tới Trác Diệp.
“Huyễn Nhi đói bụng không? ‘Tiểu Diệp Tử’ làm đồ ăn ngon cho cháu ăn nhé.” Trác Diệp dụ dỗ nói.
“Bánh Bao Nhỏ” rất muốn có khí phách mà không để ý tới Trác Diệp, nhưng cái bụng nhỏ rất thành thật mà kêu lên hai tiếng “Ùng ục”, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của “Bánh Bao Nhỏ” đỏ lên, nhướng mắt nhìn Xảo Linh và Hương Tuệ đứng sau lưng Trác Diệp, khuôn mặt nghiêm lại nói: “Các ngươi đi ra ngoài”
Xảo Linh và Hương Tuệ liếc mắt nhìn nhau, nghe lời quay người đi ra ngoài.
“Vậy… nếu cô làm không ngon, ta sẽ không tha thứ cho cô.” “Bánh Bao Nhỏ” chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Được.” Trác Diệp thò tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của “Bánh Bao Nhỏ”, trong lòng nàng vô cùng oán hận mình vì đã thất hẹn với một đứa bé, lại còn để cho bé đói bụng chờ nàng đến tối…
“Bánh Bao Nhỏ” cau mày, duỗi tay nhỏ ra nắm lấy tay Trác Diệp, mắt to khẽ đảo, trợn mắt liếc Trác Diệp.