Không lâu sau, một cô bé mặc áo vàng khoảng mười một mười hai tuổi, bước chân nhẹ nhàng đi tới, mở cửa gỗ, hành lễ với Phượng Lâm Sách nói: “Loan Nhi bái kiến Thụy Vương gia.”
“Ừ.” Phượng Lâm Sách gật đầu lên tiếng.
Khuôn mặt Loan Nhi xinh đẹp, nét mặt biểu lộ lễ phép tươi cười: “Gia sư đang chờ ở bên trong, mời Vương gia và Thanh Trúc ca ca đi theo Loan Nhi.” Nói xong liền dẫn đường đi vào trong vườn.
Phượng Lâm Sách và Thanh Trúc theo sát phía sau.
Trong Phương Thảo viên bày mê hồn trận, lại có vô số cơ quan, nếu không có người dẫn đường, người bình thường không thể đi vào.
Chính giữa vườn có hai gian nhà tranh nhỏ, nhìn bên ngoài mặc dù đơn giản nhưng thực sự rất đặc biệt.
Một lão già áo xám hơn bảy mươi tuổi, tiên phong đạo cốt đang chờ trước cửa một gian nhà tranh, thấy Phượng Lâm Sách đã đến, liền thi lễ với hắn, nói: “Lão hủ bái kiến Thụy Vương gia.”
“Liễu lão tiền bối không cần đa lễ.” Phượng Lâm Sách tôn kính nói.
Ông già này tên là Liễu Chi Nhiên, mặc dù tác phong quang minh chính đại, khí chất siêu phàm nhưng lại là độc tôn tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Mặc cho ai cũng không ngờ độc tôn đã lui khỏi giang hồ hơn hai mươi năm lại ẩn nấp ở Cẩn Vương phủ gần năm năm…
“Vương gia, mời vào.” Liễu Chi Nhiên nói.
Phượng Lâm Sách đi theo Liễu Chi Nhiên vào nhà tranh.
Loan Nhi nhìn vẻ mặt do dự của Thanh Trúc cười nói: “Thanh Trúc ca ca, nếu không chê xin mời đến chỗ Loan Nhi uống chén trà.”
Thanh Trúc suy tư một thoáng, gật đầu nói: “Được, cảm ơn Loan Nhi.” Tuy gã rất muốn đi theo Phượng Lâm Sách vào nghe bọn họ nói chuyện nhưng gã cũng biết thân phận của mình không thích hợp.
Loan Nhi cười cười, mang theo Thanh Trúc đến gian nhà tranh khác…
Trong nhà tranh của Liễu Chi Nhiên.
“Lão quái vật kia thật không phải khó chơi bình thường! Ai! Ta đang nghiên cứu chế tạo độc mới, hy vọng lần này… Ai….” Liễu Chi Nhiên ngồi trên ghế trúc, bất đắc dĩ thở dài liên tục. Bảy ngày, ông đã chế độc mới trong bảy ngày liền…
Phượng Lâm Sách trầm mặc hồi lâu, nhíu mày nói: “Khẩn cấp bây giờ chính là… Lâm Ca ăn liền hai tháng “Bích ngưng hoàn”, tiền bối có nghĩ đến biện pháp bù lượng dược trong hai tháng này không?”
Liễu Chi Nhiên vẻ mặt buồn rầu nói: “Một lò ‘Bích ngưng hoàn’ luyện chế tối đa được mười hai hoàn, là lượng dược một năm, còn nửa năm nữa mới tới lúc khai lò…” Dừng một chút lại nói tiếp: “Hơn nữa, để luyện chế ‘Bích ngưng hoàn’, thuốc chủ yếu là ‘Lai Tuyết Lan’ mà giữa tháng tư mới nở hoa, nở hoa trong vòng nửa canh giờ phải làm thuốc, nếu không liền mất dược hiệu…. aiz…”
Phượng Lâm Sách nghe vậy, lông mày không khỏi cau lại, hai tay nắm chặt, trên mặt u ám căm hận đến dọa người.
“Nhưng mà…” Liễu Chi Nhiên trầm ngâm một chút lại nói: “Hai ngày nay ta đang thử nghiệm hai loại dược thảo, nếu có thể tinh luyện hỗn hợp thành công, có thể tạm thời thay ‘Lai Tuyết Lan’ , chỉ có điều dược tính sẽ kém hơn rất nhiều, có thể gắng gượng qua hay không còn phụ thuộc vào tình trạng thân thể và ý chí muốn sống của Cẩn Vương gia…”
Lông mày Phượng Lâm Sách giãn ra một chút, nói: “Làm phiền tiền bối hao tâm tổn trí.”
“Cẩn Vương gia là ngoại tôn duy nhất của bạn tri kỉ đã qua đời của ta, ta tất nhiên sẽ hết lòng, huống hồ, cậu ta còn đang trúng độc…ai…” Liễu Chi Nhiên cười khổ thở dài, rõ ràng là mình bị sư tổ chế tạo độc làm khó rồi….
“Ta sẽ tiếp tục nghĩ cách dẫn lão quái vật kia xuống núi.” Phượng Lâm Sách nói giọng kiên quyết.