Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 140: Đại nạn của Lâm Ca trôi qua, thần y đã đồng ý không chậm trễ




Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki

Beta ♥ Nhã Vy

Aiz… Uống thuốc? Có ích sao? Đáy lòng Phượng Lâm Ca khẽ thở dài một tiếng. Nhưng sau đó vẫn nhẹ gật đầu với Thanh Trúc, hắn không muốn buông tay! Hắn đã đồng ý với Diệp Nhi… Hơn nữa, hắn cũng không muốn buông tha cho bản thân!

Mặc dù bản thân biết rõ, thuốc kia uống hay không uống cũng như nhau, đều không có khác biệt gì…

Thanh Trúc cầm chén thuốc, múc từng muỗng cho Phượng Lâm Ca uống hạ độc, sau lại cầm lấy đầu sạch của khăn gấm thì lại đổi lại cái khăn khác bên Phượng Lâm ca.

Trông thấy bên trên cái khăn gấm kia dính đầy màu đỏ tím của máu, nước mắt của Thanh Trúc lại rơi xuống, gã vội vàng quay lưng đi, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt.

“Vương gia! Vương gia…” Một tiểu nha hoàn bỗng nhiên chạy đến la lên.

“Gì thế! Vội vội vàng vàng, không có chút quy củ hay sao?! Cũng không nhìn xem đây là đâu, quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, ngươi gánh nổi sao?!” Thanh Trúc trừng đôi mắt sưng đỏ, quát tháo tiểu nha hoàn.

“Thụy, Thụy vương gia và Trác cô nương trở về rồi…” Tiểu nha hoàn kia mặc kệ bị mắng, thở không ra hơi mà nói.

“Thụy vương gia và Trác cô nương?” Thanh Trúc nghe vậy thì lập tức kích động, mừng như điên, trừng mắt quát nha hoàn kia: “Ngươi không nói sớm!”

“Nô tỳ…” Tiểu nha hoàn tủi thân.

“Khục khục… Là Tam ca và Diệp Nhi đã trở về rồi sao?” Phượng Lâm Ca cũng kinh hỷ nói.

“Lâm Ca..Lâm Ca! Huynh đoán xem chúng ta đã mang ai đến..” Một bóng hình xinh đẹp, yểu điểu xông vào trong phòng, là vẻ mặt tươi cười của Trác Diệp.

“Lâm Ca, chúng ta trở về rồi.” Phượng Lâm Sách cũng bước vào ngay sau Trác Diệp, trên mặt lún phún râu.

“Tam ca, Diệp Nhi.. Khục….Khục khục… Ta cho rằng, ta sẽ không còn được gặp mọi người nữa rồi…” Khóe miệng Phượng Lâm Ca cũng cong lên, nhu hòa mỉm cười, cũng may, bọn họ đã trở về rồi..

“Nói lời ngốc nghếch gì đó!” Trác Diệp bổ nhào đến bên giường Phượng Lâm Ca, kéo tay hắn, vành mắt đỏ lên nói: “Ta nói rồi, ta nhất định sẽ đưa thần y về chữa bệnh cho huynh, thì nhất định sẽ không thất tín với huynh!”

Trác Diệp vừa nói, vừa đưa tay đau lòng vuốt ve gò má Phượng Lâm Ca. Mặt mày tái nhợt không chút huyết sắc, bờ môi khô nứt tróc da, hai mắt hãm sâu, gầy gò đến mức tưởng chừng như chỉ còn da bọc xương… Còn có chỗ nào giống nam tử ôn nhã thoát tục, tuấn mỹ xuất trần nàng nhận biết sao? Thời gian vẫn chưa đến một tháng, sao… Sao lại biến thành thế này…

Một giọt nước mắt rơi xuống, rớt xuống tay Phượng Lâm Ca…

Phượng Lâm Sách cũng bước đến bên giường Phượng Lâm Ca, mấp máy môi, sau đó nghiêm túc nói: “Cẩu Kỷ đã mời tới, ông ta sẽ chữa bệnh cho đệ nhanh thôi!”

“Tam ca, Diệp Nhi, hai người thật sự đã mời được thần y đến sao?” Phượng Lâm Ca không khỏi vui mừng, lại không thể tin nói: “Hai người… Hai người làm cách nào thế?”

“Ông trời ơi…! Ông trời cuối cùng cũng đã thông suốt, mở mắt rồi! Vương gia, Vương gia được cứu rồi! Hu hu hu…” Thanh Trúc kích động khóc không thành tiếng, Vương gia nhà gã chịu nhiều khổ như vậy, rốt cuộc cũng thoát rồi? Gã quyết định tạm thời tha thứ cho “Trác sao chổi kia”…

“Ừ, đã mời tới!” Trác Diệp dốc sức gật đầu với Phượng Lâm Ca, vừa khóc vừa cười nói: “Ở ngay trước phòng, để ta đi gọi ông ấy tới. Những chuyện khác, sau này hãy nói.” Nói xong, nàng đứng dậy nhấc váy chạy ra khỏi phòng ngủ…”

“Tam ca, đệ.. Khục, khục… có phải đang nằm mơ không?” Phượng Lâm Ca có phần hoài nghi nhìn Phượng Lâm Sách. Sao hắn lại cảm thấy.. Hết thảy mọi việc dường như không hề chân thực thế này…

“Không phải mơ! Đệ sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi!” Phượng Lâm Sách ngồi bên giường, nhìn Phượng Lâm Ca thật sâu, đưa tay dùng sức cầm chặt tay đệ đệ mình. Người hắn yêu thương nhất, chịu thiệt nhiều nhất, Thất đệ của hắn, cuối cùng cũng được cứu rồi!

Sảnh chính bên trong Cẩn vương phủ.

Thầy trò Cẩu Kỷ, Trần Bì nghênh ngang ngồi ở trên ghế, ăn bánh, uống trà.

“Ừ… Ăn ngon! Đúng là ăn ngon! Đồ ăn ở Cẩn vương phủ thực sự là không tệ, không giống với bên ngoài! Điểm tâm tinh xảo lại mỹ vị, coi như không tệ! Nếu mỗi ngày có thể ăn đồ ăn ngon như vậy thì thực tuyệt vời!” Trần Bì vừa không ngừng nhét bánh ngọt vào miệng, vừa lầm bầm không rõ.

Đoạn đường màn trời chiếu đất này không hề dừng lại để ăn một bữa ăn cho ra hồn, khiến cho Trần Bì phiền muộn. Bây giờ ăn được điểm tâm như vậy thật thỏa mãn vô cùng! Nhưng… Không phải bữa ăn chính!

Cẩu Kỷ đưa bàn tay đã khô héo đánh mạnh vào gáy Trần Bì: “Ranh con nhà con có thể kiềm chế một chút hay không thế? Nhìn con như đã nhịn qua mấy đời, ăn như gấu ăn, thật khiến cho sư phụ mất mặt!” Dứt lời, lão cũng vội vội vàng vàng cầm lấy một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, lại nghẹn đến trợn mắt, duỗi cổ…

“Dừng!” Trần Bì nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, đảo mí mắt liếc mắt khinh thường Cẩu Kỷ: “Sư phụ, người còn mặt dày mà nói con nữa hay sao? Mặt mũi đã sớm bị người ném đi sạch sẽ rồi.” Dứt lời, anh ta lại đưa móng vuốt ra cầm lấy một miếng điểm tâm nhét vào miệng..

“Ranh con nhà ngươi nói gì đấy! Không có ta thì không có con đâu!” Cẩu Kỷ lại vung trảo, lại cho Trần Bì một chưởng.

Nha hoàn một bên không ngừng châm trà cho hai thầy trò, nhìn tướng ăn buồn cười của hai người kia, hơn nữa lại còn có đoạn đối thoại khiến người ta im lặng, trên trán liền có mấy vạch đen lướt qua…

Tùng Mặc ở bên cạnh cong môi, sau đó lại cúi đầu nhìn cái bánh hoa quế ngọt cắn dở trong tay hắn, trong lòng có phần khó hiểu, thực sự ăn ngon như vậy sao? Hắn hơi hoài nghi, lại cúi xuống lần nữa, đưa bánh đến bên miệng cắn một cái, đầu lông mày nhíu lại, cẩn thận xem xét. Vẫn là cái vị kia, cũng không có gì đặc biệt cả mà nhỉ!

Sau khi tiến vào kinh thành, Phượng Lâm Sách mang Trác Diệp và thầy trò Cẩu Kỷ đến thẳng Cẩn vương phủ, Trương Dân và Lưu Tỉnh đã bị Phượng Lâm Sách cho lui đi, Võ Diệc Minh đi đến chỗ Phượng Lâm Duệ để phục mệnh, Phượng Lâm Sách cũng không cho những võ tướng kia quấy rầy Phượng Lâm Ca nghỉ ngơi, cũng đều để cho bọn họ trở về, lúc này chỉ chừa Tùng Mực ở lại chờ.

“Tiền bối, tiền bối!” Trác Diệp chạy vào trong sảnh, bắt được cánh tay Cẩu Kỷ, vội vàng nói: “Ngài, ngài mai đi với ta ta đi chẩn bệnh cho Cẩn vương gia đi!”

“Ta nói này cô nhóc, tốt xấu gì cô cũng phải để cho lão già ta nghỉ ngơi một chút chứ! Ta đây còn đang thở gấp đây này! Miệng cũng chưa ăn điểm tâm đâi, cô cứ để cho đem hết điểm tâm ăn vào lót bụng đã chứ?” Cẩu Kỷ vừa nói, vừa cố gắng nhấc cánh tay đang bị Trác Diệp cầm lấy, muốn đưa điểm tâm vào trong miệng.

“Không còn kịp nữa rồi, Cẩn Vương huynh, huynh ấy bệnh rất nặng…” Hai mắt Trác Diệp ngập nước, khẩn cầu nói: “Cầu xin tiền bối chữa bệnh cho huynh ấy ngay lập tức được không? Đợi ngài chữa khỏi bệnh cho huynh ấy, ta nhất định để ngài ăn thật nhiều loại mỹ vị, ăn bao nhiêu cũng không thiếu, muốn ăn gì cũng có, được không?”

“Được rồi, được rồi. Đi thôi đi thôi. Thiệt là, ta không chịu được nhất chính là nữ nhân khóc đấy!” Cẩu Kỷ nhíu mày nói xong liền nhấc chân bước ra ngoài.

Trác Diệp nghe vậy thì lập tức nín khóc, vội dẫn đường cho Cẩu Kỷ.

Trần Bì thấy Cẩu Kỷ đi theo Trác Diệp thì vội vàng vơ đĩa bánh ngọt qua, trong lòng vô cùng vui sướng! Rốt cuộc cũng không có ai cướp đồ ăn của mình nữa rồi…

Nhìn Trần Bì bảo vệ đồ ăn, khóe miệng Tùng Mực co cứng lại. Lại nói, hắn cũng rất đói mà…

Cẩu Kỷ đi tới cửa thì bỗng nhiên quay đầu lại nói với Trần Bì đang cười ngây ngô ôm nửa đĩa bành ngọt: “Tiểu tử thối! Qua làm trợ thủ cho ta!” Lão cũng chưa ăn no đâu, làm sao có thể để cho ranh con này yên tĩnh ăn chứ!

Bà má nó! Lão già này thật không hiền hậu chút nào! Trong lòng Trần Bì oán thầm một câu, lưu luyến không rời buông đĩa bánh ngọt xuống, không tình nguyện đứng lên, sau đó lại nghĩ gì đó, đưa tay lấy hai miếng điểm tâm, vừa nhét vào miệng vừa ôm lấy hòm thuốc đi theo….

Cẩn vương phủ, phòng ngủ trong viện của Phượng Lâm Ca.

“Vãn bối Phượng Lâm Ca bái kiến Cẩu Kỷ lão tiền bối.” Phượng Lâm Ca nhìn thấy Trác Diệp mang theo thầy trò Cẩu Kỷ và Trần Bì tiến vào thì vội vã muốn đứng dậy.

“Nằm xuống, đừng nhúc nhích!” Phượng Lâm Sách giận tái mặt, ra lệnh.

Cẩu Kỷ cũng nhíu mày với Phượng Lâm Ca, khoát khoát tay, nói: “Bệnh thành như vậy còn muốn thể hiện những nghi thức xã giao cái gì, mấy người các người thật là phiền toái!”

“Đúng đấy!” Trần Bì sau lưng Cẩu Kỷ cũng bĩu môi, nghiêng người nói tiếp.

Phượng Lâm Ca không nói gì thêm, khóe miệng vẫn miễn cưỡng mỉm cười. Mấy năm nay, hắn và Phượng Lâm Sách không ít lần tới Mạc Thương Sơn, không tính gì là lạ lẫm đối với thầy trò hai người này. Đối với tính tình cổ quái của họ, hắn tự nhiên cũng biết đến, cũng không cần khách khí nữa.

Cẩu Kỷ đặt mông ngồi vào ghế cạnh giường Phượng Lâm Ca, cầm lấy cánh tay hắn bắt mạch, biểu hiện trên mặt cũng bắt đầu nghiêm túc lên.

Trong phòng thoáng chốc cũng yên tĩnh trở lại, ngoại trừ tiếng hít thở rất nhỏ cũng không nghe thêm được âm thanh gì hết. Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào mặt Cẩu Kỷ, muốn nhìn vào nét mặt của lão mà đoán tin tức. Biểu lộ Cẩu Kỷ ngày càng ngưng trọng, trên mặt đám người Phượng Lâm Sách và Trác Diệp cũng cũng càng khẩn trương…

Sau một lúc lâu, Cẩu Kỷ cũng buông tay Phượng Lâm Ca xuống.

“Tiền bối, Lâm Ca huynh ấy…sao rồi?” Trác Diệp dẫn đầu lên tiếng, lo lắng hỏi.

Đám người Phượng Lâm Sách, Thanh Trúc cũng nắm chặt tay, chăm chú nhìn Cẩu Kỷ.

“Chậm thêm hai ngày nữa thì ngay cả lão phu cũng bất lực rồi.” Cẩu Kỷ mở miệng nói.

Mọi người nghe vậy thì lập tức thở phào một hơi.

“Vậy là ngài có cách cứu Lâm Ca phải không?” Trác Diệp hỏi như để chứng thực.

Cẩu Kỷ không trả lời vấn đề của Trác Diệp, lão trầm ngâm một chút, phân phó Thanh Trúc: “Mau đưa dược mấy ngày gần đây Cẩn vương gia dùng cho lão phu nhìn xem.”

Thanh Trúc lên tiếng, chạy ra ngoài tựa như một cơn gió, bê hũ dược được sắc thuốc trở về, đưa cho Cẩu Kỷ nhìn xem qua.

Cẩu Kỷ nhận lấy hũ dược, đưa đến trước mũi ngửi ngửi, lại dùng tay gẩy gẩy mấy mảnh thuốc, sau đó gật đầu nói: “Xem ra Liễu Chi Nhiên đã bỏ hết cả vốn ra rồi, là vì muốn hộ tâm mạch cho cậu một tháng này nên trấn môn chi bảo truyền đến mấy đời cũng đem ra hết…” Lão thoáng dừng lại rồi lại nói: “Liễu Chi Nhiên có trong phủ không?”

“Có!” Phượng Lâm Sách trả lời ngắn gọn.

“Đi, gọi lão ta tới! Lão phu cần ông ta hỗ trợ!”

“Thanh Trúc, nhanh đi mời Liễu Chi Nhiên.” Phượng Lâm Sách nhìn Thanh Trúc, nghiêm nghị phân phó.

“Vâng! Nô tài lập tức đi ngay!” Thanh Trúc gật đầu, lại lao ra ngoài phòng ngủ như một cơn gió, bắt đầu chạy thục mạng.