Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 130: Tiểu nữ tới là để khiêu chiến ngài!




Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy

Đã qua cái miếu nhỏ, lại thêm lộ trình một ngày, cuối cùng cũng đã tới Mạc Thương Sơn.

Mạc Thương Sơn là vùng núi cao nổi danh hiểm trở, mà ngọn núi cao nhất chính là Ma Thiên Phong! Vách đá như đao gọt, cao và dốc, sừng sững trong mây. Theo truyền thuyết, nơi đó là chỗ ở của tiên nhân….

Cái gì mà tiên nhân chó má chứ! (Ặc, chỗ này là dịch đúng nguyên bản). chẳng qua cũng chỉ là một lão già thối có tật xấu mà thôi! Rõ ràng ở cái nơi đến cứt chim cũng không có, đám võ lâm quái tẩu đó tâm lý thật không phải nghiêm trọng bình thường! Trác Diệp ôm cổ Phượng Lâm Sách, rúc vào trong lồng ngực của hắn, trong lòng âm thầm oán hận.

Đường đi lên Ma Thiên Phong, dốc đứng quá mức, công phu kém người một chút còn phải cố sức bò lấy, huống chi Trác Diệp không biết võ công. Vì tiết kiệm thời gian, Phượng Lâm Sách liền nắm cả eo Trác Diệp, một đường dùng khinh công mang theo nàng leo lên, Tùng Mặc, Trương Dân, Lưu Tỉnh ba người theo sát phía sau.

Trác Diệp dán ở trên cổ Phượng Lâm Sách, khẽ nhếch khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn bên mặt Phượng Lâm Sách, thấy sắc mặt hắn như thường, không chút thở gấp, một vẻ nhẹ nhõm thì không khỏi âm thầm sợ hãi thán phục, khinh công cổ đại này thật đúng là thần kỳ…

Cảm nhận được ánh mắt Trác Diệp, Phượng Lâm Sách hơi thấp thoáng nghiêng đầu, quét mắt về phía nàng, sau đó nhàn nhạt nói: “Đã nhìn đủ chưa?”

“Nhìn đủ rồi!” Trác Diệp trừng mắt liếc hắn một cái, dời ánh mắt đi, ai mà thèm nhìn hắn! Nhưng mà… Thật ra nhìn hắn cũng được lắm chứ bộ….

Phượng Lâm Sách nghe vậy thì tay đang nắm vòng eo Trác Diệp liền siết lại thật chặt…

Ở sâu trong Ma Thiên Phong, trước một tiểu viện trong rừng tùng.

“Các vị đại ca, van xin các người, quay về đi mà quay về đi, mấy vị không thể phá điều kiện sự phụ ta lập ra đâu, ông ấy sẽ không thể nào xuống núi đâu, đừng cố gắng hao tổn nữa.” Một thanh niên khoảng 24 tuổi, giọng điệu bất đắc dĩ nhìn mấy vị nam tử trước mắt, phất phất tay.

Thanh niên này một thân áo vải xám, áo choàng ngắn, khuôn mặt bình thường nhưng lại có một đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ, dị thường sáng ngời, khiến cho khuôn mặt anh ta thoạt nhìn rất bình thường nhưng lại rạng rỡ không ít.

Mấy nam tử đối diện với thanh niên kia đúng là mấy võ tướng mà Phượng Lâm Duệ phái ra đi mời thần y. Bọn họ đến sớm hơn đám người Phượng Lâm Sách cùng Trác Diệp phân nửa thời gian, nhưng ngay cả mặt Cẩu Kỷ cũng chưa nhìn thấy, tính nhẫn nại cũng sắp bị ăn sạch sẽ…

Tổng quản Võ Diệc Minh cầm đầu đại nội thị vệ cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nói: “Vô luận thế nào mời Cẩu lão tiền bối phá lệ một lần, Cẩn Vương gia của chúng ta, ngài ấy….”

“Nói không được là không được!” Thanh niên kia không đợi Võ Diệc nói xong, vẻ mặt rõ ràng không kiên nhẫn mà cắt lời hắn nói: “Ta đã nói với các người đủ rõ ràng rồi mà! Đi mau đi mau!”

“Thầy trò các người rượu mời không muốn uống, lại muốn uống rượu phạt sao?!” Phía sau Võ Diệc Minh, một võ tướng mày rậm mắt to cả giận lớn tiếng nói.

“Ta nói đám người các ngươi sao lại không chịu nói đạo lý vậy nhỉ! Uy hiếp người? Ta còn sợ các ngươi hay sao?” Thanh niên áo xám kia cũng bực, xoa eo, cau mày nói.

Đám người Phượng Lâm Sách, Trác Diệp trèo lên được ngọn núi, liền thấy được một màn cãi nhau này.

“Vương gia!” Một võ tướng mắt sắc trông thấy Phượng Lâm Sách liền vội vàng hô.

Mọi người nghe vậy quay đầu thì vội vàng hành lễ với Phượng Lâm Sách. Sau đó ánh mắt đều không hẹn mà cùng rơi trên người Trác Diệp đang ở trong ngực Phượng Lâm Sách, đều tỏ vẻ bó tay, không biết Vương gia sao còn mang nữ nhân tới…

Phượng Lâm Sách gật đầu, ra hiệu mọi người không cần đa lễ, thả Trác Diệp xuống, đi tới chỗ thanh niên áo xám kia ….

“Tại sao lại kéo theo một đám nữa đến vậy!” Thanh niên áo xám kia nhếch miệng, thấp giọng lầm bầm một tiếng, sau đó lại nói với Phượng Lâm Sách: “Ai… Ta nói Thụy Vương gia, ngài không phải là không lâu trước đây mới tới sao? Tại sao lại đến rồi? Vẫn chưa tới năm tháng mà ngài đã tới ba lần rồi, thực đúng là tự làm khổ mà…” Dừng lại thoáng chút lại nói: “Là Liễu Chi Nhiên lại nghiên cứu ra độc gì mới rồi hả? Tốc độ của ông ta cũng thật là nhanh…”

Trác Diệp nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu nguyên nhân lần trước Phượng Lâm Sách ra ngoài hơn một tháng cũng là đến Mạc Thương Sơn…

“Dẫn ta đi gặp thần y!” Phượng Lâm Sách không để ý đến thanh niên áo xám đang lải nhải, giọng nói lạnh xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thanh niên áo xám nghe vậy, không nhanh không chậm đưa tay ra trước mặt Phượng Lâm Sách, nói: “Quy củ cũ, lấy độc ra, ta đi đưa sư phó xem qua.”

“Không có độc, ta muốn gặp Cẩu Kỷ!” Phượng Lâm Sách lạnh lùng nói.

“Không có độc? A… Vậy Vương gia định trực tiếp khiêu chiến gia sư sao?” Thanh niên áo xám khẽ trào phúng.

Trác Diệp không khỏi nhướn mày, học trò của Cẩu Kỷ thực không phải càn quấy bình thường, sư phụ thì đóng tiệt cửa, không để người hoàng gia vào mắt, làm đồ đệ mặc dù trong miệng tôn là Vương gia, nhưng nhìn cái thái độ này lại chẳng có mấy phần cung kính….

Ánh mắt Phượng Lâm Sách lóe ánh sáng lạnh, di chuyển đến trước mặt thanh niên kia, một tay bóp chặt cổ hắn, giọng nói lạnh như bắng sương lặp lại: “Dẫn ta đi gặp Cẩu Kỷ!”

“Khục khục…” Thanh niên áo xám bị Phượng Lâm Sách bóp cho mắt trợn trắng, nước mắt cũng chảy ra: “Vương, Vương gia… Ngài nếu là bóp chết ta, thì các người càng… Càng không vào được…. Việc…. Việc này…. Ngài… Ngài là biết đến rồi đấy…”

“Hừ!” Phượng Lâm Sách hừ lạnh một tiếng, nói: “Vào không được, ta cứ giết ngươi trước, sau đó lại đốt viện này, xem lão già đó còn không đi ra!” Nếu không phải cái viện này bố trí huyền trận mà hắn không am hiểu cách phá giải, hắn đã sớm xông vào trói lão quái vật kia rồi!

Phượng Lâm Sách nói xong, trên tay lại muốn tăng thêm lực…

Trác Diệp vội xông lên giữ chặt tay Phượng Lâm Sách, lắc đầu với hắn rồi nói: “Vương gia, để ta đánh đi.”

Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp xem xét, sau đó lại do dự, buông lỏng cổ thanh niên kia ra.

“Khục khục….” Thanh niên áo xám lập tức vuốt cổ họng, không ngừng ho khan mãnh liệt, đánh ông mày ấy! Lực tay lại lớn như vậy, thật tiên sư bà ngoại nhà nó muốn chết! Lão sư phụ bất lương kia mỗi lần đều đẩy anh ta ra để ngăn cản đám người hung ác này, Thụy Vương này thực giống như la sát địa ngục, đối phó với hắn là khó nhất! Hắn thực mệnh khổ quá mà…

“Vị công tử này, xin hỏi xưng hô như thế nào?” Trác Diệp mỉm cười với thiếu niên kia.

“Khục… Tại hạ là Trần Bì.” Cô gái này là người phương nào? Trần Bì nghi hoặc đánh giá Trác Diệp, Thụy Vương lại mang theo nữ nhân này lên núi? Thực mới lạ à nha…

Nghe thấy tên này, khóe miệng Trác Diệp run rẩy cong lên, sư đồ thần y đúng là chuyên nghiệp đặc biệt nhỉ, một là “Cẩu Kỷ”, một là “Trần Bì”… Tất cả đều là thuốc Đông y…

“Tiểu nữ Trác Diệp tới khiêu chiến với lệnh sư đây, làm phiền công tử thông báo.” Trác Diệp lễ phép nói.

“Cô? Tới khiêu chiến gia sư?” Trần Bì nghe vậy thì như không thể tin, nhìn lại Trác Diệp từ đầu đến chân một lần.

Phượng Lâm Sách thấy thế thì nắm đấm lập tức nổi lên, lông mày càng nhăn lại thành hình chữ “Xuyên”! Hận không thể tiến lên, đào ánh mắt gian tà của Trần Bì ra!

Mọi người đứng sau lưng Phượng Lâm Sách nghe lời Trác Diệp nói cũng đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Đúng, là ta!” Trác Diệp nhìn Trần Bì, tràn đầy tự tin cười.

“Chuyện này…” Trần Bì vẫn không tự tin như trước, không rời mắt khỏi Trác Diệp.

“Công tử do dự như vậy, chẳng lẽ là sợ Gia sư thua thảm sao?” Trác Diệp mỉm cười, liều lĩnh ngạo mạn liếc qua Trần Bì.

“Cô nhóc, khẩu khí thật lớn đấy!” Không đợi Trần Bì nói chuyện, một giọng nói nghe mặc dù già nua nhưng vẫn to như chuông truyền ra: “Bì, dẫn bọn họ vào đi…”