Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki
Beta ♥ Nhã Vy
Cẩn Vương phủ, Phượng Lâm Ca ở trong phòng ngủ nhỏ.
Vẻ mặt Phượng Lâm Duệ tái nhợt, hai tay Phượng Lâm Sách nắm chặt lại, trên mặt các vị đại thần ngồi đợi cũng là vẻ lo lắng, mà ngay cả tiểu thái tử Phượng Ly Vũ cũng giống như một tiểu đại nhân, mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng. Bánh bao nhỏ đã được đưa về Thụy Vương phủ, ở đây bé là nhỏ tuổi nhất.
Trỏng sảnh không ít người, vậy mà lại im lặng đến dị thường! Không khí trầm trọng áp lực khiến người ta không thở nổi…
Trác Diệp ngồi trên ghế, mặc dù sắc mặt trầm tĩnh nhưng trong lòng cũng rất bối rối. Nàng nhìn sắc mặt Phượng Lâm Sách, Phượng Lâm Duệ, tình huống Phượng Lâm Ca lần này tuyệt đối rất nguy hiểm….
Hắn lại cứu nàng một lần nữa, tại sao…. Hắn biết rõ thân thể của mình….
Hắn là Vương gia tôn quý! Ở xã hội phong kiến này, nàng là một nữ tử bình dân không rõ lai lịch, với bọn họ… trong mắt những người hoàng tộc quyền quý không phải chỉ như hạt cát hạt bụi trên đất không đáng nhắc tới hay sao? Vì sao hắn lại nhiều lần cứu nàng? Tuy nàng hai lần rơi vào cảnh nguy hiểm đều do hắn mà ra, theo lý mà nói, hắn cứu nàng cũng là đương nhiên, nhưng ở thời đại này, trong mắt người, tính mạng của nàng sao có thể so sánh được với thân vương tôn quý?
Trong lòng Trác Diệp càng thêm khó hiểu bất an…
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, không khí trong sảnh dường như càng lúc càng mỏng manh, có cảm gác khiến người ta hít thở không thông…
Bỗng nhiên, của phòng ngủ mở ra, Liễu Chi Nhiên cùng mấy vị thái y đi ra khỏi phòng Phượng Lâm Ca, mọi người vội vàng đứng dậy đi tới.
“Lâm Ca sao rồi?” Phượng Lâm Duệ vội vàng hỏi.
“Tình hình thế nào?” Phượng Lâm Sách cũng đồng thời lên tiếng.
Trác Diệp thấy khí độ người này cũng không tầm thường, cũng không mặc quan phục thái y, không biết lai lịch ông ra sao, nhưng thấy Phượng Lâm Duệ và Phượng Lâm Sách coi trọng trình độ của ông thì hẳn ông cũng là thần y gì đó, thế ngoại cao nhân, trong lòng nàng lập tức ôm hy vọng, ngưng thần nghe bọn họ nói chuyện.
“Aiz…” Khuôn mặt Liễu Chi Nhiên u sầu, thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Vương gia, lão hủ đã tận lực, Thụy Vương gia cho Cẩn Vương ăn ngưng bích hoàn kịp thời, thêm nữa lão mới cho người ăn vào mấy tề dược, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ tâm mạch Cẩn Vương gia một tháng…Một tháng sau……Lão hủ cũng bất lực rồi….”
Phượng Lâm Duệ nghe vậy mặt mày lập tức xám như tro…
Trác Diệp run lên, nghiêm trọng đến tình trạng như thế sao? Phượng Lâm Ca hắn…. Không! Sao có thể như vậy được chứ! Hắn còn trẻ như vậy…
“Trẫm không tin!” Chân Phượng Lâm Duệ lảo đảo, sau đó lại như thể đã phát điên, túm chặt lấy tay Liễu Chi Nhiên: “Liễu tiền bối, còn có cách khác đúng không? Nhất định còn có cách đúng không?! Ngươi nói cho trẫm!” Cái gì mà uy nghiêm thiên tử, cái gì mà vương quân tỉnh táo, đi gặp quỷ hết đi! Bây giờ hắn chỉ là một vị huynh trưởng lo lắng cho tính mạng đệ đệ của mình mà thôi….
“Aiz… Nếu có thể mời được Cẩu Kỷ thì hẳn là lão ta sẽ có cách…” Liễu Chi Nhiên trầm ngâm một lát rồi nói.
Phượng Lâm Duệ buông Liễu Chi ra, gầm lên một tiếng: “Người đâu! Nhanh đi Mạc Thương Sơn! Cho dù ép buộc cũng phải mời Cẩu lão nhân kia đến cho trẫm! Nếu ông ta không xuống núi thì đốt rừng cho trẫm.”
Phượng Lâm Duệ lập tức phân phó mấy phó tướng, suốt đêm dẫn người tiến về Mạc Thương Sơn.
Lúc này, Phượng Lâm Sách đã đi vào phòng ngủ Phượng Lâm Ca, Trác Diệp cũng bất chấp tất cả đi vào theo….
Trong phòng, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Ca tái nhợt trong suốt, bờ môi cũng không có chút sắc máu nào, suy yếu vô lực nằm ở trên giường…
Thanh Trúc ở một bên canh giữ trước giường, đôi mắt sưng đỏ, giúp Phượng Lâm Ca lau sạch mồ hôi không ngừng xuất hiện trên mặt, thấy bọn họ thì nức nở kêu một tiếng “Thụy Vương.” Sau đó lại hung dữ trừng Trác Diệp, đều là do nữ nhân này! Nếu như không phải vì cứu nàng ta thì sao Vương gia lại… Hắn đã sớm biết, nàng chính là sao chổi- điềm xấu! Nếu Vương gia nhà hắn có chuyện gì không hay xảy ra, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!!
Phượng Lâm Sách phất tay với Thanh Trúc, Thanh Trúc do dự một chút rồi bi thương nhìn thoáng qua Phương Lâm Ca, đứng dậy đi ra ngoài.
“Lâm Ca, đệ cảm thấy thế nào rồi?” Phượng Lâm Sách cực lực khống chế cảm xúc, muốn để ngữ điệu của mình nghe bình tĩnh chút ít, nhưng lại không thể che hết âm thanh run rẩy trong giọng nói của hắn.
“Khụ…Tam ca yên tâm, đệ đỡ rồi…. Khục khục….” Phượng Lâm Sách miễn cưỡng nở nụ cười.
“Đệ yên tâm, Tam ca tuyệt đối sẽ không để cho đệ có việc gì đâu!” Lời nói của Phượng Lâm Sách tuy rằng kiên định nhưng ch không biết rốt cuộc hắn đang an ủi Phượng Lâm Ca hay là đang an ủi chính bản thân mình…
“Vâng…” Phượng Lâm Ca mỉm cười, nhàn nhạt gật đầu.
“Thất đệ!” Phượng Lâm Duệ cũng đi vào phòng, sau lưng còn có Phượng Ly Vũ và mấy vị quan chức cao trong triều đình.
Phượng Lâm Duệ bổ nhào vào bên giường Phượng Lâm Ca, cười nói với hắn: “Nhị ca đã phái người đi tìm Cẩu Kỷ rồi, đệ an tâm đi, chắc chắn sẽ khá hơn!”
Nụ cười trên mặt Phượng Lâm Duệ thực sự còn khó coi hơn cả khóc…
“Vâng…” Phượng Lâm Ca lại mỉm cười gật đầu lần nữa.
“Thất hoàng thú, Vũ nhi vẫn chờ thúc dạy cháu đánh cờ đây, thúc nhất định phải nhanh khỏe lên nhé.” Phượng Ly Vũ nhìn Phượng Lâm Ca, vẻ mặt ân cần nói.
“Ừ… Được…” Phượng Lâm Ca đưa tay ra xoa Phượng Ly Vũ. Sau đó ánh mắt lại nhìn Trác Diệp đang đứng tại bên giường hồi lâu, môi anh đào run rẩy, giọng nói lại như chưa từng có gì xảy ra, nói: “Trác cô nương, không cần lo lắng, ta không sao đâu…”
Trác Diệp nghe vậy thì khom người ngồi xổm bên đầu giường Phượng Lâm Ca, giọng nói nhẹn ngào: ‘Phượng Thất, huynh nhất định sẽ không sao đâu, đúng không?”
“Ừ, nhất định …” Phượng Lâm Ca mỉm cười cam đoan.
Nhìn Phượng Lâm Ca tươi cười, Trác Diệp cuối cùng cũng không khống chế nổi nữa rồi, nước mắt thi nhau rơi xuống, mắng Phượng Lâm Ca: “Không cho cười nữa! Huynh không biết huynh cười rất khó coi sao? Nhìn rất chướng mắt, nhìn rất đáng ghét!”
Rõ ràng là tình hình không tốt, rõ ràng trong lòng hắn hiểu hết, tại sao hắn vẫn còn cười trấn an người khác? Nàng thật muốn tát bay nụ cười trên mặt hắn!
Mấy người trong phòng nghe vậy thì biểu lộ khác nhau nhìn Trác Diệp….
Phượng Lâm Sách mấp máy môi, sau đó nhàn nhạt liếc qua nàng, Phượng Lâm Duệ nhìn thoáng qua Trác Diệp, kinh ngạc qua đi, trên mặt hiện lên vẻ đau thương, trên mặt các đại thần thì hoặc là ngạc nhiên, hoặc là kinh hãi…
“Được, ta không cười nữa, nàng…Khục khục…Đừng khóc…” Phượng Lâm Ca ho nhẹ một tiếng, duỗi bàn tay trắng nõn thon dài tiếp được giọt nước mắt đang rơi xuống của Trác Diệp …
Nước mắt này… Rơi vì hắn sao? Aiz…
“Hu hu hu…” Kết quả là Trác Diệp khóc càng dữ hơn! Người đàn ông này dựa vào cái gì mà muốn liều mình cứu nàng? Dựa vào cái gì mà hại nàng áy náy, dựa vào cái gì mà hại nàng khổ sở? Nếu như hắn thực sự có chuyện gì ngoài ý muốn, đời này nàng làm sao có thể sống yên ổn…
“Không khóc….Nghe lời…” Phượng Lâm Ca như dỗ trẻ con, bàn tay lớn lau lên má nàng, nhẹ nhàng, dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng…
Trác Diệp khóc, đưa tay, nắm chặt lấy bàn tay hắn trên mặt mình.