Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 118: Vương gia nào đó vô cùng khác thường!




Chuyển ngữ ♥ Thanh Hoa Beta ♥Nhã Vy

“Huynh làm sao vậy?” Trác Diệp nghi hoặc nói.

Đầu Phượng Lâm Sách vùi thật sâu vào cổ Trác Diệp, giọng nói mù mịt: “Không có việc gì.”

Không có việc gì? Sao nàng lại cảm giác… Thân thể của hắn đang run… Hình như là đang sợ cái gì… Như một đứa trẻ bất lực…

Trác Diệp bị ý nghĩ của chính mình kinh sợ! Một vương gia quyền cao chức trọng, tính tình trầm ổn, lãnh khốc thì sẽ có cái gì khiến hắn sợ hãi chứ?

Phượng Lâm Sách ôm nàng, chỉ duy trì một tư thế, một lúc không động…

“Huynh… Định ôm như thế đến khi nào?” Trác Diệp sắp không chịu được rồi, lại nói, nàng sắp không thở được…

Lại qua nửa ngày, Phượng Lâm Sách mới hơi buông lỏng Trác Diệp, một tay nắm eo nhỏ của nàng, một tay nâng cằm nàng…

Trác Diệp né tránh nhưng không né tránh được, nhíu mày trừng Phượng Lâm Sách!

Bây giờ là giờ Dậu, sắc trời hơi mờ mịt tối. Lúc trước Trác Diệp không thấy rõ ràng, cũng không chăm chú nhìn Phượng Lâm Sách, lúc này không gần sát nhau nàng mới thấy, khuôn mặt lạnh lùng, sạch sẽ lúc này vô cùng tiều tụy. Trên chiếc cằm cương nghị đã mọc một ít râu…

“Xảy ra chuyện gì vây? Trác Diệp giật mình hỏi.

Phượng Lâm Sách không nói, chỉ bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm…

Trác Diệp bị Phượng Lâm Sách nhìn không được tự nhiên, tránh ánh mắt nhìn thẳng của hắn, ảo não mà nói: “Sao huynh lại nhìn ta như vậy?”

“Nàng còn có người nhà không?” Phượng Lâm Sách đột ngột hỏi.

“Huynh hỏi cái này làm gì vậy?” Trác Diệp trong lòng cảnh giác.

“Ta muốn biết!” Phượng Lâm Sách thanh lãnh nói.

“Có… Coi như là… không có…” Trác Diệp nhìn thấy trong đôi mắt tĩnh mịch của Phượng Lâm Sách lộ ra sự thê lương, trong lòng không hiểu, không đành lòng nói láo lừa gạt hắn nên liền nói hàm hồ qua loa.

“Có chính là có, không có chính là không có, sao lại xem như?” Phượng Lâm Sách nhìn chằm chằm hai mắt Trác Diệp, tiếp tục truy hỏi không bỏ qua.

“Có nhưng vĩnh viễn không thể nào gặp lại. Hài lòng chưa?” Trác Diệp trừng mắt quát.

Phượng Lâm Sách nhướn mày, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

Trác Diệp mím môi không đáp, thò tay muốn đẩy bàn tay lớn của Phượng Lâm Sách đang đặt dưới cằm mình ra, Phượng Lâm Sách nhíu mày, lại cầm lấy cằm non mịn của nàng…

“Sao không trả lời ta?”

Trác Diệp kéo tay hắn ra, Phượng Lâm Sách lại nắm càng chặt…

“Vương gia, chúng ta nhất định phải dùng tư thế này nói chuyện sao?” Trác Diệp nhíu mày, lớn tiếng nói. Làm gì vậy hả?! Lại ôm người, lại niết cằm, lại cầm tay! Nàng lại không phải là gì của hắn!

“Ừ!” Phượng Lâm Sách gật đầu rất chân thành.

“…” Trác Diệp im lặng, quả là bị hắn đánh bại…

Hai người giằng co một lúc lâu, Trác Diệp lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Phượng Lâm Sách, đáng thương nói: “Vương gia, ngài truy hỏi ngọn nguồn để làm gì, ngài cứ nói thẳng!”

“Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.” Phượng Lâm Sách tiếp tục cố chấp tìm hiểu vấn đề.

“…” Trác Diệp thoáng hít sâu, sau đó tỉnh táo nhìn Phượng Lâm Sách: “Vương gia, ta không muốn trả lời vấn đề này, mỗi người đều có bí mật riêng không muốn người khác biết.”

Thực ra, nàng không biết nói với hắn thế nào cho rõ ràng… Chẳng lẽ còn có thể nói cho hắn biết, nàng còn có một em trai cùng cha khác mẹ, một em gái cùng mẹ khác cha…, và nàng vốn không phải người ở không gian này?

Không muốn trả lời? Bí mật riêng? Phượng Lâm Sách nghe vậy thì ngạc nhiên nhướn mày, nửa ngày không nói gì. Hắn đã quen với việc người khác nghe lệnh và phục tùng, từ chối như thế, với hắn mà nói thì quá lạ lẫm…!

“Huynh hôm nay… Rốt cuộc là làm sao vậy?” Trác Diệp nhìn Phượng Lâm Sách, lên tiếng hỏi lần nữa. Hắn hôm nay… Hinhg như đặc biệt không bình thường! Tuy bình thường hắn cũng có đôi khi động kinh…

Phượng Lâm Sách im lặng không nói, như trước nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt…

“Aiz…” Trác Diệp thấy Phượng Lâm Sách không nói lời nào, liền thở dài, giọng nói bất đắc dĩ năn nỉ nói: “Thả ta ra được không? Vương gia làm như thế với ta hình như không được ổn lắm!”

Phượng Lâm Sách dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ bàn tay mềm mại trắng như ngọc của Trác Diệp, nhàn nhạt nói: “Có gì không ổn? Hôn cũng hôn rồi…” Hơi dừng một chút, hắn lại bổ sung nói: “Còn nhìn qua nàng tắm rửa…”

“Huynh…!” Hắn còn không biết xấu hổ, còn dám nhắc đến! Trác Diệp bị chọc giận: “Huynh thả ta ra!” Nói xong lại dùng bàn tay không bị nắm kia, mạnh mẽ đẩy lồng ngực Phượng Lâm Sách.

“Nếu như nàng để ý thì gả cho ta là được!” Phượng Lâm Sách vẫn vững như Thái Sơn, mặc kệ tay Trác Diệp đang dày vò.

Trong lòng Trác Diệp buồn cười, cái này tính là gì? Cầu hôn sao?

“Gả cho huynh? Bớt nằm mơ đi! Rốt cục huynh có thả ra hay không?” Trác Diệp quyết định, nếu hắn vẫn không buông tay, nàng sẽ ra tuyệt chiêu – cắn hắn!

“Thật sự muốn ta buông tay?” Phượng Lâm Sách khiêu mí.

“Nói nhảm!”

Kết quả… Phượng Lâm Sách rất nghe lời… Thật sự buông tay.

“Ầm…” “Á! Huynh…” Trác Diệp đụng vào cửa phòng, ngã trên mặt đất, xoa đầu hằm hằm nhìn Phượng Lâm Sách: “Sao huynh lại thả ra?”

Vốn là bọn họ đứng ở ngoài cửa, Trác Diệp dãy giụa quá mạnh nên khi Phượng Lâm Sách thả tay, nàng liền bị mấy đà. Đầu đụng vào cửa, sau đó thân thể trượt trên mặt đất…

“Chẳng qua là ta theo đúng ý của nàng thôi mà.” Phượng Lâm Sách lành lạnh nói. Sau đó lại nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua chỗ cửa lớn của Phong Lâm Uyển.

Bị phát hiện rồi… Xảo Linh lặng lẽ rụt cổ, theo sau cửa lớn đi ra, cúi đầu hành lễ với Phượng Lâm Sách: “Vương gia!” Sau đó lập tức chạy tới nâng Trác Diệp dậy.

Phượng Lâm Sách lại nhàn nhạt nhìn lướt qua Trác Diệp, sau đó xoay người bỏ đi…

Nàng không thấy một vòng ảm đạm trong mắt hắn. Không chịu gả cho hắn sao? Cũng tốt… Miễn cho đến lúc đó lại làm nhỡ cả đời nàng…

Lại là mấy ngày không thấy bóng dáng Phượng Lâm Sách. Trong lòng Trác Diệp mặc dù có nghi hoặc hành động khác thường hôm trước của hắn nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, mặc kệ là vì nguyên nhân gì đều không quan hệ tới nàng, nàng không muốn dây vào thị phi…

Hôm nay, hậu hoa viên của Liên phủ.

Trác Diệp, Liên Cầm mang theo Bánh Bao nhỏ và Liên Tranh, lại thêm hai nha hoàn là Xảo Linh, Âm Nhi chơi trò chơi “Diều hâu bắt gà con.”

Tiếng cười tiếng đùa trong hoa viên không ngừng quanh quẩn, khi nghe thấy cũng khiến cho tâm tình của người nghe trở nên thoải mái hơn..

Liên Tiêu đang vẽ tranh đứng cách đó không xa. Có lúc nhìn thoáng qua chỗ náo nhiệt kia, trầm ngâm cười nhẹ nhàng…

Nửa ngày qua đi, nghỉ ngơi giữa trận.

Trong đình nghỉ mát,Trác Diệp vừa lau cái trán đầy mồ hôi của Liên Tranh, vừa liếc qua Liên Cầm đang vểnh chân gặm táo. Chạy náo loạn nửa ngày mà người ta không có một giọt mồ hôi! Bộ dáng vừa nhẹ nhàng vừa sung sướng khiến cho Trác Diệp hâm mộ. Người tập võ, thể chất quả thật là không bình thường..!

Trác Diệp lau mồ hôi cho Liên tranh xong, định đi bắt Bánh Bao nhỏ. Tiểu tử kia lại chẳng hề để ý, dùng tay áo lau trán, sau đó nghịch ngợm mà nhe răng cười cười với Trác Diệp, quay người chạy đi.

Trác Diệp bất đắc dĩ cười lại.

Bánh Bao nhỏ chạy đến phía trước bức tranh của Liên Tiêu, cái đầu nhỏ dò xét, bỗng nhiên hoảng sợ nói: “A! Là Tiểu Diệp tử!” Sau đó hai cái tay giao trước ngực làm thành hình trái tim, hai mắt say đắm mà cảm thán: “Thật đẹp!”