Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 115: Không bằng lấy thân báo đáp…




Trác Diệp nhìn hia đứa bé đang hôn nhau lập tức sợ ngây người. Quýnh 囧! ! ! Bọn họ… Bọn họ đang làm gì thế kia? Tuổi còn nhỏ mà… mà… Cái này gọi là gì? Hai đứa nhỏ vô tư? Thanh mai trúc mã? Nhưng mà như thế cũng không đúng… Rõ ràng bọn họ là hai đứa bé nam mà…!

Trong đầu Trác Diệp bỗng hiện ra một đề tài của manga mà Mạc Kiều Dương đã từng nói với nàng, đam…đam mỹ? Quýnh 囧! ! ! Bá đạo như Bánh Bao nhỏ hẳn là công? Còn khí chất như Liên Tranh, thật đúng là dịu dàng tiểu thụ…


Á… Rốt cuộc là nàng đang nghĩ ngợi lung tung mấy thứ đó làm gì đây? Hai đứa bé này mới bao nhiêu tuổi đây! Trác Diệp ảo não lắc đầu, muốn đứng dậy, lại không ngờ hụt chân ngã về phía dòng suối sau lưng…

“A…..!”

Không chờ tiếng “a” của Trác Diệp kết thúc, một bóng người đỏ thẫm, diêm dúa, lẳng lơ bỗng tiến đến gần trong nháy mắt, tay vòng qua eo của nàng, mang nàng đến bên cạnh bờ…

BAnh Bao nhỏ và Liên Tranh vội vàng tách hai thân thể nhỏ bé ra, kinh ngạc mà trừng hai cặp mắt đen nhánh, nhìn sang chỗ phát ra tiếng…

Ha… Nguy hiểm thật! Trác Diệp thở ra một hơi, nói với Liên Tiêu: “Cảm ơn Liên công tử.”

Trong cặp mắt hoa đào của Liên Tiêu hiện lên vẻ bất đắc dĩ lại vui vẻ, nói: “Xin hỏi, có thể lấy anh gà rừng trên cổ ta xuống không?”

“A…! Thật xin lỗi!” Trác Diệp vội vàng buông cánh tay đang cầm con gà trên cổ Liên Tiêu xuống. Sau đó đột nhiên cảm giác được có chút không đúng…

“Ớ… Liên công tử có phải cũng có thể buông tay rồi hay không?” Giọng Trác Diệp lạnh xuống hỏi. Lại nói, nàng cũng đã an toàn, sao hắn còn ôm eo nàng không thả? Tư thế này thật là mập mờ…

Liên Tiêu cười tà mị, cúi đầu thổi một luồng khí nóng bên tai Trác Diệp, nói: “Vừa rồi không phải nàng nói cảm ơn ta sao? Vậy không bằng lấy thân báo đáp…”

“…” Tên công tử lăng nhăng này rõ ràng là đang đùa giỡn nàng mà…!

“Buông tay!” Trác Diệp đang muốn nói hai chữ này, nhưng chưa đợi nàng nói ra miệng thì đã có người cất tiếng lạnh lùng trước nàng.

Phượng Lâm Sách lách mình đến trước mặt Trác Diệp và Liên Tiêu, thò tay cầm lấy cánh tay Trác Diệp, kéo nàng ra khỏi ôm ấp của Liên Tiêu…

Liên Tiêu cũng không kiên trì, tiêu sái buông lỏng cánh tay, sau đó nhìn Phượng Lâm Sách, lười biếng mà cười: “Tam công tử cũng tới cứu mỹ nhân sao? Nhưng mà, hình như đã đến chậm một bước rồi…”

Phượng Lâm Sách hừ lạnh một tiếng, nói: “Người của phủ ta, Liên công tử vẫn là nên đừng vọng tưởng…”

“Vọng tưởng hay không, bây giờ rất khó nói…” Đôi mắt câu hồn của Liên Tiêu phản chiếu bóng hình xinh đẹp của Trác Diệp, xinh đẹp cười nói: “Cô nói đúng không Tráng co nương…?” Dứt lời cũng không đợi Phượng Lâm Sách và Trác Diệp nói chuyện, ha ha cười, lướt qua mà đi…

“Buông tay, huynh làm ta bị thương rồi!” Trác Diệp nhíu mày quơ quơ cánh tay đang bị Phượng Lâm Sách bắt, dùng lực lớn như vậy làm gì chứ, cánh tay của nàng nhất định là bị hắn nắm bầm rồi!

Phượng Lâm Sách buông cánh tay Trác Diệp ra, khuôn mặt bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Làm cho hết con gà rừng này rồi nhanh đi về!” Dứt lời liền phất tay áo, nhấc chân bỏ đi…

Hung dữ cái đầu huynh đó! Đúng là tật xấu! Trác Diệp phẫn hận mà giật một nắm to lông gà. Một tên hạ lưu, lại thêm một quỷ phong lưu, đều không phải là người tốt. Về sau nhất định phải bảo trì khoảng cách an toàn với họ!

Vừa quay đầu lại phát hiện Bánh bao nhỏ và Liên tranh đang trừng mắt, vừa không hiểu vừa sợ nhìn nàng…

Trác Diệp đi đến trước mặt hai đứa bé, ngồi xổm xuống, nghiêm túc hỏi Bánh bao nhỏ: “Huyễn Nhi, vừa rồi cháu làm gì Liên Tranh thế?”

“Cháu… Cháu…” Bánh bao nhỏ thấp thỏm không yên nói: “Cháu đưa điểm tâm để dành cho Tranh Nhi ăn…”

“Được rồi, ta nhìn thấy rồi, ta không trách cháu cái này. Ta muốn hỏi là… Vừa rồi, vì sao cháu lại hôn Tranh Nhi?”

Bánh Bao nhỏ nghe thấy Trác Diệp không trách bé tặng điểm tâm ngon cho người khác liền lập tức yên tâm, sau đó nghiêm trang trả lời: “ Khóe miệng của Tranh Nhi dính một ít điểm tâm kia, cháu sợ lãng phí…”

Trác Diệp quýnh 囧… thì ra là thế… Xem ra là nàng hiểu sai rồi… Nàng còn tưởng là Bánh Bao nhỏ lại học xấu từ tên Liên Tiêu kia… Hại nàng sợ hãi mất một chặp.